Thịnh Viễn Thời đưa Nam Đình về khu chung cư hàng không trước, rồi mới đi tìm Kiều Kính Tắc.

Chỗ cũ, người cũ, chỉ có điều, Thịnh Viễn Thời đã đợi được Man Man của anh rồi, hiện tại tâm trạng không giống như trước nữa. Kiều Kính Tắc thì hoàn toàn ngược lại, vốn vẫn giữ thái độ lạc quan, cho rằng vấn đề chỉ là thời gian mà thôi, vậy nhưng sau khi bị Tề Diệu tát, anh ta quả thật quá đau lòng. Anh ta nói với Thịnh Viễn Thời: “Tôi kém ở điểm nào chứ? Có chỗ nào mà không tỏa hào quang của một gã độc thân hoàng kim? Tại sao cô ấy lại ghét tôi chứ? Hay là chủ động quá nên không thành? Thịnh Lão Thất, tôi nói cho cậu biết, kể cả cô ấy là chị cậu, tôi cũng không nể mặt đâu.”

Tề Diệu, Thịnh Viễn Thời, Kiều Kính Tắc, ba người cùng lớn lên từ nhỏ, có điều, cậu em Kiều sinh ra sau hai chị em họ hai mươi mấy tháng, vì thế trước đây, Tề Diệu và Thịnh Viễn Thời hay dẫn anh ta đi chơi cùng. Thời điểm đó, Kiều Kính Tắc khá gầy gò, nhưng lại rất hay đi gây chuyện, bị đánh như cơm bữa, Tề Diệu lại bao che, lần nào gặp phải tình huống như vậy cũng trượng nghĩa ra mặt thay anh ta, nhưng dù sao cô nàng cũng là con gái, không có lực uy hiếp, cuối cùng lại đến tay Thịnh Viễn Thời giải quyết hậu quả. Đương nhiên, sau khi đánh nhau ở bên ngoài về, anh sẽ không tránh được trận đòn bằng thắt lưng từ bố Thịnh Tự Lương.

Cũng may Thịnh Viễn Thời lì đòn, nói đúng ra, ngay từ khi anh đi vững, Thịnh Tự Lương đã bắt đầu quân sự hóa cách giáo dục anh, vậy nên tố chất cơ thể anh cực tốt, đôi ba phát roi chẳng đáng là gì. Cứ như thế, ba người họ dần lớn lên qua những ngày tháng phá phách ấy. Cho tới khi Thịnh Viễn Thời ra nước ngoài học phi công, ở trong nước chỉ còn Tề Diệu đang học Trung học, và Tề Kính Tắc còn đang vất vưởng ở trường cấp Hai.

Thời điểm đó, Kiều Kính Tắc lớn nhanh như thổi, vốn nhỏ tuổi nhất, vậy mà đã cao hơn Tề Diệu, đồng thời tiếp quản nhiệm vụ của Thịnh Viễn Thời, bắt đầu bảo vệ và chăm sóc cho Tề Diệu. Tuy Tề Diệu lúc nào cũng xưng mình là chị, nhưng ngay chính bản thân cô nàng cũng không phát hiện ra, đám bạn yêu thầm và quấy rầy cô nàng, đều bị Kiều Kính Tắc xử lý. Mà cứ hễ có việc gì, là cô nàng sẽ đi tìm Kiều Kính Tắc. Qua lại bao năm, hai người trở thành người khác giới thân thiết nhất của nhau một cách rất tự nhiên. Thanh mai trúc mã, chính là như vậy.

Kiều Kính Tắc tự cảm thấy bất công cho mình, “Cây cải thảo tôi bảo vệ từ bé đến lớn, xem ra là phải để cho con lợn khác ôm rồi.”

Tình trường suôn sẻ, Thịnh Viễn Thời nói bằng vẻ dửng dưng: “Bà ấy chống đối cậu có phải ngày một ngày hai đâu, nhưng cậu cũng thấy mà, bên cạnh bà ấy, ngoài đồng nghiệp với tôi ra, không có người đàn ông khác, chưa nói đến việc ôm với lại chả không ôm.”

“Cô ấy mù à? Đầu cũng có bị cửa kẹp đâu, mà sao ai tốt với cô ấy, cô ấy không nhìn ra được à? Nhỏ hơn cô ấy có hai tuổi thôi mà, so sánh cái kiểu đấy hay ho lắm ư? “, Kiều Kính Tắc tức tối nốc cạn một ly, “Tôi khổ hơn cả tám năm kháng chiến trường kỳ, cậu thì cùng lắm chỉ phải đợi có năm năm, tôi đây coi như là đồ ngu.”, sau đó lại tỏ vẻ “Ông đây không thèm đợi, ông đây sẽ bái bai cô ấy”, “Tôi thề với sếp Kiều, từ nay về sau nếu tôi còn từ chối đi xem mặt, tôi sẽ không còn là con ông ấy nữa, mà là cháu ông ấy luôn.”

“Cái gì đấy!”, Thịnh Viễn Thời hận không thể cho anh ta một cái tát, anh giật lấy cái cốc trong tay anh ta, tránh cho anh ta uống thêm, có nói gì cũng không nghe lọt tai nữa, “Cậu từ chối đi xem mặt là vì ai, chú Kiều không thể nào không biết. Cậu thề với chú ấy như thế, chẳng khác nào bảo với hai ông bà già, cậu với Tề Diệu cãi nhau. Kiều Kính Tắc, cậu nghĩ lại xem, chuyện này mà để họ biết thì có ổn không? Hay là cậu nghĩ thế thật, muốn dừng lại ở đây?”

“Dừng ở đây… thì dừng ở đây.”, quả thật Kiều Kính Tắc không nghĩ đến chuyện này, từ lúc trúng phát tát kia, anh ta như bị mất trí, lúc này lại cố cãi bướng, “Là cô ấy không thèm tôi, tôi suốt ngày giơ mặt ra cho cô ấy giẫm đạp, thế là đủ rồi.”

“Bà ấy có thích cậu hay không, cậu phải có cảm giác chứ.”, Thịnh Viễn Thời lôi điện thoại ra nhắn tin cho Nam Đình, “Tề Diệu đang làm gì đấy?”

Nam Đình trả lời rất nhanh, “Uống rượu!”

Thịnh Viễn Thời gửi tin nhắn sang, “Chụp ảnh gửi sang đây.”

Nhân lúc Tề Diệu không để ý, Nam Đình chụp lại cảnh cô nàng ngửa cổ uống rượu, rồi gửi qua.

Thịnh Viễn Thời đưa cho Kiều Kính Tắc xem, “Nếu bà ấy đúng như cậu nói, thì cần gì phải uống rượu giải sầu?”

Kiều Kính Tắc liếc một cái, vẫn chưa hết tức, “Không chừng là đang ăn mừng vì đá tôi thành công đấy.”

Thịnh Viễn Thời dựa vào thành ghế, gõ gõ lên trán, “Giờ ngẫm lại, vẫn là Nam Đình của tôi tốt, không có cái thói nghĩ một đằng nói một nẻo.”

Lúc này, Kiều Kính Tắc thật sự không nuốt trôi nổi vốc cơm chó này, “Cậu cút đi.”

Thịnh Viễn Thời lơ đễnh cười, sau đó anh yên lặng một lát, rồi mới lên tiếng, “Năm năm xa Nam Đình, đúng là tôi vẫn luôn đi tìm cô ấy, nhưng cũng từng giống cậu bây giờ, từng có suy nghĩ từ bỏ. Tôi chạy tới từng đất nước, từng học viện âm nhạc để tìm, mỗi một lần tìm lại một lần thất vọng, tâm trạng lúc đấy, giờ nghĩ lại còn thấy thương cho chính mình. Mỗi lần đến một ngôi trường, tôi lại nghĩ, dù là cô ấy nói chấm dứt, nhưng cũng đã đi tìm rồi, sao phải ép buộc bản thân nữa, bắt đầu lại một lần nữa đi. Dù sao thì cô ấy cũng biết tôi có lắm người theo đuổi, kể cả sau năm năm, cô ấy nhìn thấy người khác đi cạnh tôi, chắc cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Chẳng ai ôm mãi quá khứ mà sống cả. Nói ra thì hơi đểu cáng, thật ra, tôi cũng từng cho người khác cơ hội. Tôi thử làm quen với mấy người, nhưng đối mặt với họ, tôi hoàn toàn không có cảm giác thích được dỗ dành, được cưng chiều người ta, mới đầu tôi còn tưởng mình có vấn đề, kết quả là thử với hai ba người nữa, cũng đều như thế, lúc đấy tôi mới hiểu ra.”, anh giơ tay lên đấm ngực, “Chỗ này, không chứa được người nào khác ngoài cô ấy.”

Thịnh Viễn Thời vốn không muốn uống rượu, nhưng nhắc lại quá khứ năm năm kia, cùng với câu chuyện cũ kể mãi không hết, rốt cuộc anh cũng nâng ly, uống cạn rồi mới nói: “Kiều Kính Tắc, bây giờ tôi nghĩ thông suốt một chuyện rồi, năm năm đó, không phải là tôi si tình chờ đợi cô ấy, tìm cô ấy, mà là sau khi yêu cô ấy, tôi chẳng chấp nhận được ai nữa. Là vấn đề của tôi.”, anh than thở xong mới nhớ lại lần cô hoài nghi anh có tình sử phong phú chỉ vì anh hôn quá tốt, còn gào khóc một trận, nên vội vàng dặn Kiều Kính Tắc, “Chuyện tôi từng thử làm quen người khác, cậu nghe xong để đấy thôi nhé, Nam Đình mà biết, kiểu gì cũng làm ầm lên với tôi, mới hòa bình được mấy hôm.”

Kiều Kính Tắc vốn đã xuôi tai, sắp bị làm cho cảm động, kết quả là chỉ vì câu này của anh mà cảm xúc lập tức tuột dốc, “Làm ầm lên rồi chia tay đi cũng được, còn dám hẹn hò với em khác, Thịnh Lão Thất, cậu đúng là không biết xấu hổ.”

“Cậu mà làm hỏng chuyện của tôi, hôm nào tôi tính sổ với cậu đấy.”, Thịnh Viễn Thời tiếp tục, “Trước mấy lần làm quen đấy, tôi còn nghĩ, nếu đi khắp thế giới vẫn không tìm ra cô ấy, có phải cả đời này tôi sẽ không lấy vợ không.”. Sau đó vẫn không tìm được, anh cũng chẳng chịu cho ai cơ hội nữa, rồi hàng không Nam Trình được thành lập, anh quyết định về nước, cuối cùng sau bao lần lướt qua nhau, anh cũng đã gặp lại cô.

“Cậu với Tề Diệu, không giống như tôi với Nam Đình.”, Thịnh Viễn Thời đưa tay lên chống trán, nhìn về nơi khác, “Năm đó, tôi gọi cho Nam Đình nhưng không được, chúng tôi đứt liên lạc từ đấy. Hai người các cậu, cả đời này cho dù không làm vợ chồng được, thì cũng không đứt liên hệ được đâu.”. Anh nói xong liền vỗ vỗ vai Kiều Kính Tắc, “Thế nên cậu mới dám mở mồm ra là nói không cần bà ấy, cho cậu thử năm năm không tìm thấy bà ấy đi, chỉ có cậu chịu thiệt thôi.”

“Nếu cô ấy dám biến mất năm năm…”, Kiều Kính Tắc đập mạnh xuống mặt quầy bar, “Tôi chẳng thèm đi tìm cô ấy, tôi sẽ đi tìm niềm vui mới ngay lập tức.”. Lời còn chưa dứt, anh ta liền giật lấy điện thoại của Thịnh Viễn Thời, gửi bức ảnh Nam Đình mới chụp sang máy mình.

Thịnh Viễn Thời cười, đúng lúc điện thoại về tay anh, Nam Đình gửi tin nhắn đến, cô nói: “Có chuyện này, không chắc có nên nói với anh hay không.”

“Về em…”, Thịnh Viễn Thời nhíu mày, “Hay là về Tề Diệu?”

Nam Đình nhận được tin nhắn hồi âm, cảm thấy anh Bảy của cô quả là thông minh hơn người, cô liếc mắt nhìn Tề Diệu đang lải nhải chửi Kiều Kính Tắc, nhanh tay gõ mấy chữ, ngẫm nghĩ một lát rồi lại xóa, rồi lại gõ, rồi lại xóa, xóa tới xóa lui mấy lần.

Thịnh Viễn Thời nhìn khung hội thoại hiện dòng chữ “Đối phương đang nhập”, nghĩ là Nam Đình đang soạn tin nhắn, kết quả là đợi mãi một lúc lâu mà chẳng có tin nhắn mới nào, anh không nhịn được liền hỏi: “Làm sao đấy?”, rồi chuẩn bị gọi điện sang.

Nam Đình gửi tin nhắn sang, nhưng anh còn chưa kịp mở, cô đã thu hồi trong tích tắc.

Thịnh Viễn Thời thật sự hiếu kỳ, anh im lặng vài giây, cuối cùng bèn lừa cô: “Anh nhìn thấy rồi.”

Tay Nam Đình run lên, thấy anh nói như vậy, cô hối hận vô cùng, đành trốn vào nhà vệ sinh gọi điện cho anh: “Chị Diệu dặn em phải giữ bí mật, chị ấy bảo, nếu em mà nói cho người khác biết, chị ấy sẽ kể chuyện lão Tang qua đêm ở nhà em cho anh.”

Thịnh Viễn Thời im lặng.

Nam Đình chợt nhận ra mình lỡ miệng, nhất thời nghẹn họng. Cô chán nản vỗ đầu, nghe tiếng hít thở của Thịnh Viễn Thời ở bên kia đường dây, đành làm nũng gọi, “Anh Bảy.”

Thịnh Viễn Thời trầm giọng, “Chuyện này, gọi anh Bảy cũng vô dụng.”

Nam Đình nghẹn cứng cổ, “Anh ấy ở lại là để giúp em trị mất ngủ mà.”

Thịnh Viễn Thời quyết so đo, “Anh còn chưa từng qua đêm ở nhà em đâu đấy!”

“Không phải đêm hôm đấy anh…”

“Đấy mới là nửa đêm!”

“Anh Bảy.”

“Không muốn nghe.”

“Anh Bảy.”

Thịnh Viễn Thời không cúp điện thoại, cũng không đáp lời.

“Anh Bảy…”

“Em suy nghĩ kĩ cho anh, xem ngày mai gặp anh giải thích thế nào.”

Nam Đình bắt đầu dùng đòn sát thủ, cô nũng nịu hỏi: “Giải thích không rõ ràng thì anh không muốn em nữa đúng không?”

Thịnh Viễn Thời nghiến răng, “Muốn em, muốn em ngay lập tức.”

Nam Đình nghe ra chữ “muốn” đã bị anh nhấn mạnh hơn hẳn, hai má bỗng đỏ bừng, “Chuyện của chị Diệu…”

Thịnh Viễn Thời nén giận lại, “Nhắc lại lần nữa xem chị ấy làm sao, bị em làm cho tức quên rồi.”, thật ra anh chưa đọc được gì cả, chỉ nói vậy để gài Nam Đình.

Kết quả, Nam Đình ngây thơ đã bị lừa, cô nghe thấy thế liền nhỏ giọng nói: “Chị Diệu mắc chứng sợ đàn ông, vì chứng bệnh này nên chị ấy mới không thể ở cạnh anh Kính Tắc được.”

“… Chứng sợ đàn ông ư?”, Thịnh Viễn Thời đưa mắt nhìn về phía Kiều Kính Tắc, “Cậu có biết đấy là bệnh gì không?”

Kiều Kính Tắc nhăn nhó hỏi, “Bệnh gì cơ?”

Nam Đình vốn chỉ định bàn bạc với Thịnh Viễn Thời xem có nên nói cho Kiều Kính Tắc biết hay không, giờ thì hay rồi, chẳng cần bàn bạc gì nữa. Cô hoang mang hỏi Thịnh Viễn Thời: “Chị Diệu mà biết em nói bệnh của chị ấy ra, liệu chị ấy có đuổi em đi không?”

“Thế lại hay.”, Thịnh Viễn Thời bỏ qua tâm trạng hậm hực lúc trước, anh trêu cô: “Lát nữa về nhà nghĩ xem nên lấy lòng anh Bảy của em thế nào đi.”

Nam Đình hừ một tiếng, “Em mang Mất Ngủ đi trốn.”

Thịnh Viễn Thời suýt chút nữa quên mất thằng nhóc khiến mình bị dị ứng kia, anh nhéo ấn đường, “Hay là chút nữa anh đón em sang nhà anh nhé?”

Đương nhiên Nam Đình không để anh dồn ép nữa, cô nhẹ nhàng dỗ anh Bảy đưa Kiều Kính Tắc về, mấy chỗ như quán bar, cô không thích anh Bảy ở lâu.

Một đêm này, cứ thế trôi qua trong sự dồn ép qua lại như vậy. Trong khi Thịnh Viễn Thời và Kiều Kính Tắc nghiên cứu chứng sợ đàn ông là chứng bệnh gì, Nam Đình lo liệu cho Tề Diệu ngủ xong xuôi, rồi mới đưa Mất Ngủ về lại căn hộ đối diện.

Đã nhiều ngày không ở nhà, Nam Đình vô cùng nhớ cái tổ nhỏ này của mình. Cô quét dọn qua loa một lượt, rồi lấy chìa khóa và thẻ từ Thịnh Viễn Thời đưa cho ra xem, có cảm giác thỏa mãn vì mình quá hạnh phúc. Có điều, dù tâm trạng thoải mái như vậy, nhưng Nam Đình vẫn không thể ngủ được.

Ngày hôm sau, Nam Đình trực ca đêm. Làm bữa sáng xong, nhìn đồng hồ thấy cũng đã đến giờ dậy, cô mới sang gõ cửa nhà Tề Diệu. Chẳng có tiếng thưa, cô liền gọi điện cho Tề Diệu, bà chị kia liền bảo: “Chị đi làm rồi.”

Tuy vẫn hơi sớm, nhưng Nam Đình cũng không nghi ngờ. Lúc cô về nhà ăn sáng cùng Mất Ngủ, thì Tề Diệu cũng vừa đến bệnh viện Trung tâm, cô nàng xếp số vào khám ở phòng của Tang Chất.

Tang Chất nhìn thấy cô nàng, không giả vờ như không biết gì, mà hỏi luôn: “Rốt cuộc cũng chịu nhìn thẳng vào bệnh tình của mình rồi à?”

Tề Diệu nhìn anh: “Nam Đình nói anh rất giỏi, tôi không tin.”

Nhắc tới Nam Đình, biểu cảm trên mặt Tang Chất thoáng thay đổi, anh lãnh đạm hỏi: “Thế mà cô còn đến?”

Tề Diệu lại đáp: “Tôi đến để chứng minh, ngay cả chứng sợ đàn ông đơn giản anh còn không chữa được, thì càng đừng nói là chứng không ngủ được của con bé.”

“Đây là đang khích tướng phải không?”, Tang Chất cười, “Chị em cô đều làm tôi bất ngờ đấy.”

Tề Diệu nghiêm túc nói, “Dựa vào sự nhiệt tình của Nam Đình, nếu tôi không đích thân đến, chắc chắn con bé cũng sẽ nói với anh, tôi không mong con bé với lão Thất, là em trai tôi – Thịnh Viễn Thời, tôi không muốn vì tôi mà hai đứa nó có hiểu lầm, hai đứa đi đến được ngày hôm nay đã chẳng dễ dàng gì rồi.”

Tang Chất nghĩ không nhất thiết phải nói cho cô nàng biết: Mình đã từ bỏ, nói một cách chính xác, là bị cho knock-out.

Anh đưa tay ra hiệu, “Nói về tình hình bệnh của cô đi.”

“Ở đây có chữa được bệnh không?”, Tề Diệu nhìn quanh căn phòng, “Tôi cứ nghĩ phải là một không gian riêng tư cơ.”

Tang Chất bật cười: “Cô xếp số ở chỗ tôi, không ở đây thì ở đâu được nữa?”

Cũng đúng, nếu anh đưa cô đến một không gian riêng tư, có khi cô còn nghĩ người ta nảy sinh ý đồ xấu với mình không chừng. Tề Diệu điều chỉnh tâm trạng một lúc rồi mới bắt đầu, “Bình thường tôi ở cạnh người khác giới không có vấn đề gì cả, ví dụ như với đồng nghiệp chẳng hạn, chỉ cần họ đừng chạm vào tôi…”

Tang Chất ngồi đối diện cô, lắng nghe với vẻ bình tĩnh, thỉnh thoảng hỏi một hai câu, cũng không gặng hỏi mãi một vấn đề, không giống như bác sĩ, mà giống một người bạn hơn. Tề Diệu dần trầm tĩnh lại, không ngờ nói chuyện một lúc mà đã qua hai tiếng, cuối cùng, cô hỏi: “Có thể chữa được không?”

Đáp án của Tang Chất nghe ra rất ba phải, anh bảo: “Tìm được nguyên nhân thì hẳn là có thể.”

Tề Diệu chỉ xin nghỉ một buổi sáng, “Lúc nào tôi lại phải đến tiếp?”

Tang Chất đưa số di động của mình cho cô, “Lúc nào cô cảm thấy cực kỳ khó chịu, thì đến tìm tôi càng sớm càng tốt.”

Thật ra anh không nói gì nhiều, càng đừng nói là chữa bệnh, nhưng Tề Diệu lại mơ hồ tin anh, “Được.”

Tề Diệu ra về, Tang Chất tiếp tục làm việc như thường ngày. Tới gần bốn giờ chiều, anh từ bệnh viện đến thẳng sân bay, sau đó, trùng hợp thế nào, anh lại gặp Nam Đình ở nhà ga sân bay.

Khoảnh khắc nhìn thấy anh, phản ứng đầu tiên của Nam Đình là xoay người bỏ đi, nhưng cuối cùng cô vẫn đứng lại, dưới cái nhìn chăm chú của Tang Chất, cô chầm chậm từng bước đi về phía anh.

Đối mặt với sự trầm mặc của cô, Tang Chất mỉm cười rồi mới lên tiếng, “Anh còn tưởng, từ nay về sau, giữa chúng ta, chào nhau một tiếng còn không thể.”

Nam Đình ngẩng đầu nhìn anh, “Về thành phố A à?”

Nhớ đến lời cảnh cáo của Thịnh Viễn Thời về tập đoàn Tề Nhuận, anh nói: “Lâu lắm không về rồi, về một chuyến xem thế nào.”

Nam Đình hỏi: “Thật ra là vì em, nên anh mới không về nhà đúng không?”

“Không liên quan đến em, là vấn đề của anh.”, ánh mắt Tang Chất dừng trên mặt cô, “Bất kể chúng ta có thể làm bạn được nữa hay không, Nam Đình, anh hy vọng là em vẫn cân nhắc để anh chữa cho em, anh không dám cam đoan là nhất định có thể chữa khỏi, nhưng anh là người hiểu rõ tình trạng của em nhất, không ai thích hợp hơn anh cả.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play