Tư Đồ Nam nói được làm được, ngay đêm hôm đó đã đặt xong vé máy bay cho tuần sau, cũng chính là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè, xuất phát từ thành phố A, qua thành phố G chuyển máy bay đến Paris. Sở dĩ chọn điểm đến đó, là vì hôm ấy Thịnh Viễn Thời cũng vừa hay có chuyến bay từ New York đến Paris. Thịnh Viễn Thời không cản kịp, chỉ có thể cảnh cáo lúc đón cô, “Lần sau mà còn tùy hứng thế này, xem anh có đón em nữa không nhé!”. Trừ cái này ra, căn bản là anh chẳng nỡ mắng cô câu nào.

Lần đầu được hưởng đãi ngộ đón sân bay, Tư Đồ Nam nào còn nghe lọt tai, cô ngửa đầu nhìn Thịnh Viễn Thời chăm chú, “Đây là Pháp đấy.”

Ánh mắt Thịnh Viễn Thời dừng lại trên gương mặt đượm mệt mỏi nhưng lại không mất đi vẻ xinh đẹp của cô, nhớ đến lời hẹn chào bằng cách chạm má giữa họ.

Từ sau nụ hôn bất ngờ ở quán bar, đây là lần đầu tiên Tư Đồ Nam yêu cầu được thân mật với anh. Trước đó, tuy mỗi lần gặp nhau rồi tạm biệt, cô đều chủ động ôm anh, nhưng cũng chỉ là một cái ôm mà thôi. Thịnh Viễn Thời thì trước sau vẫn kiềm chế bằng đạo đức và nguyên tắc, không vượt qua Lôi Trì.

Tư Đồ Nam chắc chắn anh nhớ rõ, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn chờ đợi.

Đối mặt với một cô gái vì mình mà bay qua đại dương đến đây, đối mặt với một phần tâm ý khư khư cố chấp nhất, Thịnh Viễn Thời sao có thể thờ ơ? Rốt cuộc, anh cũng không kiềm chế được nỗi kích động, trước ánh mắt chờ mong của Tư Đồ Nam, anh cúi người, một bàn tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, một bàn tay khác nâng gáy cô lên.

Tư Đồ Nam giang cánh tay, chuẩn bị phối hợp với anh hoàn thành nghi thức chạm má, nhưng Thịnh Viễn Thời lại cúi đầu, khi ánh hoàng hôn phủ kín đỉnh đầu, anh hôn lên môi cô. Lúc anh cậy mở hàm răng cô ra, cuốn lấy đầu lưỡi cô, Tư Đồ Nam mới ý thức được rằng Thịnh Viễn Thời chọn cách hôn môi để chào đón mình.

Khoảnh khắc đó, cô yêu Paris, vì ở nơi này, cô và người đàn ông cô yêu đã hôn nhau, bình yên mà ngọt ngào đến vậy.

Khóe miệng đượm nét cười, cô nhắm mắt nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn.

Được như ý nguyện, sung sướng xen lẫn xấu hổ.

Thịnh Viễn Thời cho rằng bằng sự thông minh của mình, cô sẽ biết, anh đang dùng hành động để thể hiện rằng đã chấp nhận sự theo đuổi của cô. Còn Tư Đồ Nam lại vì chuyện Thịnh Viễn Thời kiên quyết đặt cho cô một phòng riêng mà nhận định, cơ trưởng Thịnh còn đang kháng cự, có chết cũng không nhận. Cách mạng chưa thành công, đồng chí nhỏ vẫn cần nỗ lực.

Quả là một sự hiểu lầm kỳ lạ.

Thịnh Viễn Thời không định giải thích, không phải anh hối hận vì hôn Tư Đồ Nam, mà là xác định được tình cảm của mình với cô, anh bắt đầu tự hỏi, dựa vào trạng thái xa xôi cách trở của hai người, làm thế nào để yêu đương đây? Đặc biệt nghĩ đến mỗi lần chia tay, nghĩ đến cảnh Tư Đồ Nam nhìn theo bóng mình, anh lại đau lòng khi để cô phải chịu sự nhớ nhung và chờ đợi mỏi mòn.

Nhất là Tư Đồ Nam đã từng đề cập đến trong lúc hai người nói chuyện phiếm, cô không muốn rời khỏi gia đình, không có ý định sống ở nước ngoài. Thịnh Viễn Thời nhớ như in. Bởi thế, anh không thể không vì Tư Đồ Nam mà một lần nữa điều chỉnh lại kế hoạch tương lai của mình.

Còn một điều nữa là, Thịnh Viễn Thời cũng đã suy tính, một khi xác định quan hệ yêu đương, cánh cửa dục vọng mở ra, bằng sự nhiệt tình của Tư Đồ Nam, anh không thể nào bảo đảm, mình sẽ không ăn cô. Nhưng cô vẫn chưa đầy hai mươi tuổi, bảo anh xuống tay thế nào đây? Thế nên, Thịnh Viễn Thời cảm thấy, trạng thái tốt nhất, chính là trạng thái chưa hẳn đã là người yêu.

Mập mờ không rõ, nhưng đã lên kế hoạch cho tương lai của cả hai và vô cùng mong chờ.

Có lẽ, sai lầm bắt đầu từ lúc đó.

Tư Đồ Nam hoàn toàn không biết nỗi băn khoăn và sự cân nhắc của Thịnh Viễn Thời, chỉ thích thú bay tới bay lui cùng anh, ngay cả khi Benson dùng thứ tiếng Trung không mấy chuẩn mà hát, “Vì anh em dùng nửa năm bay qua đại dương đến gặp anh…” để trêu chọc chuyện cô theo đuổi tình yêu, cô cũng chẳng ngượng ngùng, thậm chí còn trêu lại, “Anh học được ít quá.”

Ngoài lịch trình bay, Thịnh Viễn Thời còn phải xử lý những công việc trước và sau chuyến bay, chủ trì những cuộc họp còn dang dở, không thể dành quá nhiều thời gian cho Tư Đồ Nam. Nhưng Tư Đồ Nam không oán giận, tự tìm trò tiêu khiển giết thời gian, tìm hiểu về ngành hàng không dân dụng, học tiếng Anh, tập trung công sức hơn trăm lần lúc ở trường. Thỉnh thoảng thấy cô nhờ Benson chỉ cho mấy vấn đề, Thịnh Viễn Thời lại chọc ghẹo: “Chăm học như thế từ bao giờ đấy?”

Tư Đồ Nam thuận miệng đáp: “Từ lúc quyết định theo đuổi anh.”. Như sợ Thịnh Viễn Thời không tin, cô ngẩng đầu nhìn anh, nghiêm túc nói: “Đừng tưởng là em không biết anh thích mẫu con gái mạnh mẽ, tuy cái đấy với em mà nói là còn khó hơn lên trời, nhưng thử cũng không chết được.”

Sự ưu tú và nỗ lực của Thịnh Viễn Thời, cô đều nhìn thấy, bản thân không học vấn không nghề nghiệp, cô cũng biết rõ ràng. Một cô gái không giống người thường như vậy, Thịnh Viễn Thời sao nỡ yêu cầu gì cô? Tùy cô thế nào cũng được, dù sao bạn gái là để thương yêu, không giống như chiến hữu, phải kề vai sát cánh chiến đấu.

“Tuy tiếng Trung mới là tiếng mẹ đẻ của anh, nhưng tiếng Anh của anh không kém Benson đâu.”, Thịnh Viễn Thời ngồi xuống cạnh cô, cất di động của cô rồi nói như đang dạy trẻ con mẫu giáo: “Đọc theo anh nào, apple…”

Đương nhiên là anh trêu cô, Tư Đồ Nam cướp điện thoại lại rồi sửa lời anh: “Đây là Iphone.”

Thịnh Viễn Thời không kiềm chế được sự vui vẻ. Bắt đầu từ ngày đó, ngoài lúc làm việc, anh có thêm một nhiệm vụ nữa, đó là cùng Tư Đồ Nam luyện giao tiếp tiếng Anh. Tư Đồ Nam gần như mất gốc, lúc hai người đối thoại, câu cô nói nhiều nhất là, “Chậm một chút, nói lại lần nữa.”

Vì thế Thịnh Viễn Thời thả chậm tốc độ nói, lặp lại một lần rồi lại một lần, không hề chê phiền. Vốn tưởng cô không kiên trì được bao lâu sẽ từ bỏ, nói cho cùng thì học hành là chuyện buồn tẻ nhất trên đời, đặc biệt là với tiểu thư Tư Đồ trước giờ chỉ coi ăn chơi là lẽ sống, cực kỳ ghét học, cô cho rằng có bố quan tâm, tương lai không cần phải tự nỗ lực. Kết quả là cô lại kiên trì suốt cả kỳ nghỉ hè, còn chẳng hề thấy chán, cũng không thấy có ý lùi bước.

Thịnh Viễn Thời gợi ý cho cô một số sách liên quan, đương nhiên không phải vì chê cô học dở, cũng không phải có ý cải tạo cô. Tư Đồ Nam của lúc ấy, kể cả không học vấn không nghề nghiệp, trong mắt anh, cô vẫn là người đáng yêu nhất thế gian, Thịnh Viễn Thời cảm thấy, nếu như cô chịu, thì học nhiều một chút cũng không thiệt, dù sao thì vẫn có ý nghĩa hơn là lãng phí thời gian vào lướt mạng xã hội và đi quẩy trong hộp đêm.

Lại chẳng nghĩ rằng, hành động này của mình ảnh hưởng lớn đến cô như thế.

Tới gần khi kết thúc kỳ nghỉ, cũng vừa lúc là sinh nhật Thịnh Viễn Thời. Tuy Tư Đồ Nam không lấy được bản sơ yếu lý lịch độc nhất vô nhị của anh, nhưng những thông tin cơ bản như vậy thì cũng có thể biết được. Tối hôm đó, cô đặt sẵn chỗ, hẹn Thịnh Viễn Thời cùng đi ăn, trước mặt mọi người đàn cho anh khúc nhạc mừng sinh nhật.

Cô theo học Học viện âm nhạc, thanh nhạc, vũ đạo, nhạc cụ hẳn là những môn bắt buộc, nhưng Thịnh Viễn Thời cho rằng, sinh viên âm nhạc mà ngậm thìa vàng như cô, hẳn sẽ là… sinh viên kém. Tuy nhiên, tối hôm đó, nhìn mười ngón tay thon dài của cô lướt trên những phím đàn, anh lại cảm thấy, Tư Đồ Nam có thiên phú trở thành một nghệ sĩ dương cầm.

Hiếm khi cô khiêm tốn nói: “Biết đàn hoàn chỉnh từ đầu đến cuối mỗi bài này, thiệt thòi cho cơ trưởng Thịnh rồi.”, sau đó đưa quà đã chuẩn bị sẵn ra, “Điều ước của em là, sinh thời đều có thể cùng anh đón sinh nhật.”

Thịnh Viễn Thời đã đoán trước được Tư Đồ Nam hẹn anh đến đây là để tổ chức sinh nhật cho anh, so với quà tặng, anh lại thích khúc đàn bất ngờ của cô hơn, “Tại sao sinh nhật anh mà em lại ước chứ?”

Tư Đồ Nam đáp một cách vô lại: “Điều ước của anh em cũng giúp anh ước xong rồi, đó là sang năm, vào đúng ngày này, đồng ý làm bạn trai em.”

Một năm, cũng đủ để đưa cô vào kế hạch của cuộc đời rồi.

Thịnh Viễn Thời thu nụ cười lại, nhìn vào mắt cô, “Được.”

Không có bất cứ sự chần chừ do sự nào, dứt khoát, quả quyết, như một lời hứa hẹn.

Tư Đồ Nam thoáng ngẩn ra, không ngờ hạnh phúc lại tới đột ngột và thuận lợi như vậy, ngay khi Thịnh Viễn Thời chuẩn bị tinh thần đón phản ứng phấn khích và những hành động quá khích khác người của cô, thì cô lại đập trán xuống bàn, “Dùng một cái đồng hồ giả lừa người mình yêu nhất, có phải em hơi không biết xấu hổ không?”

Thịnh Viễn Thời mở hộp quà ra, bên trong đúng là một chiếc đồng hồ, anh cười hỏi: “Giả ư?”

Tư Đồ Nam ngẩng đầu, vẻ mặt ỉu xìu, cô thẳng thắn: “Anh nói còn gì, em nên biết ơn bố Tư Đồ vì đã cho em cuộc sống dư dả, nhưng đây không thể trở thành lý do để em yên tâm hưởng thụ được, em càng không có tư cách tiêu xài tùy tiện. Anh tịch thu thẻ ngân hàng của em, nếu không để lại ít tiền mặt, chắc em cũng chẳng có tiền mà mua quà cho anh đâu.”. Cô giơ tay lên cho anh xem, “Nhưng em cực kỳ muốn dùng đồ đôi với anh, nên đành phải tặng anh một cái hàng giả loại một, giả vờ một chút vậy.”

Cô vượt vạn dặm xa xôi mà đến, Thịnh Viễn Thời không thể để cô tùy ý tiêu xài tiền trong nhà mà bay đi khắp thế giới theo anh. Thế nên, đúng hôm Tư Đồ Nam đến Paris, anh đã tịch thu thẻ ngân hàng của cô, còn mọi chi phí vé máy bay và khách sạn đều do Thịnh Viễn Thời chịu trách nhiệm. Nhưng mà, vì để sắm vai người yêu, cái lý do tặng đồng hồ giả loại một này, cũng quá là Tư Đồ Nam rồi.

Thế gian có rất nhiều cô gái đặc biệt, nhưng chẳng ai được giống như cô.

Thịnh Viễn Thời cầm chiếc đồng hồ lên nhìn, không nhịn cười nổi, “May là anh đoán được trước, chặt đứt tài chính của em, không thì em lại phá của cho mà xem.”, nói rồi liền tháo chiếc đồng hồ xa xỉ được mẹ tặng hồi mới lên cơ trưởng, đeo chiếc hàng giả loại một Tư Đồ Nam tặng lên.

Khác nhau như trời với đất. Nhưng tấm lòng thì giống nhau, một già một trẻ, hai người phụ nữ đều yêu anh.

Thịnh Viễn Thời vươn tay qua mặt bàn nắm tay cô, nghiêm túc nói: “Cảm ơn em.”

Tư Đồ Nam nhìn chiếc đồng hồ trên tay anh, vừa buồn lại vừa ấm ức, ấm ức thay anh, “Đợi sau này em kiếm được tiền, nhất định sẽ bù cho anh một cái hàng xịn, em đảm bảo.”

Thịnh Viễn Thời cười dịu dàng, “Chuyện này, vẫn là để anh làm thì hơn.”

Chuyện kiếm tiền, vẫn là để anh làm thì hơn, em chỉ cần chịu trách nhiệm ngây thơ chân thành như bây giờ là được.

Hai mắt Tư Đồ Nam ửng đỏ, “Anh như thế này, người ta lại càng thích anh thì phải làm sao bây giờ?”

Rõ ràng là mình chưa làm gì cho cô cả, vậy mà lại có được tình yêu đáng quý nhất của cô.

Trong lòng Thịnh Viễn Thời như có tiếng nói vang vọng: “Vậy là tốt nhất.”, nhưng ngoài miệng anh lại trêu cô: “Anh lại già đi một tuổi rồi.”

Tư Đồ Nam nhìn chăm chú vào đôi mắt anh, rồi khẳng định chắc chắn: “Anh càng già càng đẹp trai, em nhìn ra rồi.”

Nét cười trong mắt Thịnh Viễn Thời lan vào tận đáy lòng.

Cứ như vậy vui vẻ bên nhau suốt cả mùa hè, Tư Đồ Nam theo Thịnh Viễn Thời bay qua mười hai quốc gia, hai mươi mốt thành phố, cùng anh tích lũy ba mươi sáu chặng bay, và gần hai trăm giờ bay.

Đong đầy bằng một phần ký ức có một không hai.

Tuy nhiên, thời gian có tươi đẹp đến mấy, thì kỳ nghỉ cũng tới ngày kết thúc. Cách ngày khai giảng của Học viện âm nhạc chưa đầy một tuần, vừa lúc Thịnh Viễn Thời bay đến thành phố A, vì thế anh đặt vé máy bay cho cô, đích thân đưa cô về nước.

Trước đây hầu như là một tháng gặp nhau một lần, thông thường là cô chờ anh tới, thậm chí còn chưa kịp vui mừng thì đã lại phải tiễn anh đi. Lúc này được ở bên nhau suốt gần hai tháng, Tư Đồ Nam lại càng không muốn rời xa Thịnh Viễn Thời, thế nên từ khi biết thời gian quay về, cô bắt đầu rầu rĩ chán nản.

Lại không thể không về.

Để tận dụng thời gian ở bên Thịnh Viễn Thời, Tư Đồ Nam đề nghị, “Em có thể vào khoang điều khiển ngồi không? Em đảm bảo sẽ không quấy rầy anh.”

Cơ trưởng có quyền chỉ huy cao nhất trên máy bay, chỉ cần anh đồng ý, người khác sẽ không nói gì. Hơn nữa, các công ty hàng không có quy định khác nhau về việc cho người ngoài vào khoang điều khiển, nhưng Thịnh Viễn Thời vẫn nói: “Chuyện đấy không hợp nguyên tắc.”, thấy cô thất vọng cúi đầu, anh liền dỗ: “Em đảm nhiệm ngoan ngoãn nghe lời, anh đảm nhiệm đưa em về nhà, nhé?”

Tư Đồ Nam cúi gằm mặt dụi mắt, cuối cùng cũng gật đầu.

Thịnh Viễn Thời xoa đầu cô, vẻ yêu thương đong đầy trong đáy mắt.

Hành trình hết sức thuận lợi, nửa chặng đầu Thịnh Viễn Thời ngồi cùng Tư Đồ Nam ở khoang hạng nhất, nửa chặng sau anh vào khoang điều khiển, tiếp nhận máy bay từ một đội bay khác. Gần tới nơi, trong lúc máy bay hạ độ cao, Thịnh Viễn Thời nói trên loa phát thanh: “Thưa quý khách, phía dưới máy bay của chúng ta là ngôi chùa cổ nghìn năm ở núi Tây thành phố A, nghe nói trong chùa có một vị cao tăng sống ẩn dật lâu năm. Những người ngồi phía bên trái có thể nhìn thấy tương đối rõ, những người ngồi bên phải cũng không cần sốt ruột chạy sang bên trái để nhìn, tôi nghiêng máy một chút là quý khách có thể thấy được.”

Tư Đồ Nam ngồi bên trái, cô nhìn từ trên cao xuống, trong lòng còn đang nghĩ: Tên này đúng là học đến đâu dùng tới đó, rõ ràng là cô nói với anh, thành phố A có một ngôi chùa cổ như vậy, anh thì hay rồi, dùng luôn để nói lên loa phát thanh.

Sau khi máy bay đáp xuống sân bay thành phố A, Tư Đồ Nam ngoan ngoãn chờ Thịnh Viễn Thời hoàn thành mọi công việc sau chuyến bay, rồi lại cùng anh chờ máy bay. Vì trong nhà có việc nên Thịnh Viễn Thời không thể đến thành phố G một chuyến, đối với chuyện này, anh có chút áy náy, “Đã hứa sẽ tập xe cùng em, anh đành nuốt lời rồi.”

“Dù sao thì em cũng không có hứng thú với xe, hơn nữa…”, Tư Đồ Nam bỡn cợt nháy mắt với anh, “Em hiểu chuyện cực kỳ, không đi tranh anh với bố mẹ chồng đâu, yên tâm về đi, không phải lo cho em.”, sau đó cô lại bổ sung một câu: “Lần sau anh về, mình cùng đi chùa cổ.”

Thịnh Viễn Thời không hiểu: “Đi làm gì?”

Tư Đồ Nam cười tủm tỉm ôm lấy cánh tay anh: “Cầu duyên.”

Thịnh Viễn Thời đã coi cô là bạn gái, đương nhiên sẽ không để bụng sự “mặt dày” của cô, anh lẳng lặng cười rồi bảo: “Được.”. Lúc sau, thấy gần đến giờ, anh dẫn cô ra bãi đỗ xe trước, đỡ cho cô phải nhìn theo bóng lưng anh, cuối cùng đưa cho cô một cái túi.

“Cho em à?”, Tư Đồ Nam giở qua giở lại, ngỡ ngàng phát hiện ra đó đều là những chiếc khăn, túi xách, giày dép mà cô để ý lúc đến các nước nhưng lại không có tiền mua. Thấy Thịnh Viễn Thời gật đầu, cô lại chợt nói: “Không phải anh nói đây là hàng xa xỉ, không hợp với một cô gái non nớt như em hay sao?”

Thịnh Viễn Thời nhìn cô, “Ai bảo tại em thích chứ.”

“Em còn thích anh hơn!”, Tư Đồ Nam hưng phấn nhảy phốc lên người Thịnh Viễn Thời, “Cơ trưởng Thịnh chu đáo tinh tế thương hoa tiếc ngọc thế này, mẹ anh có biết không?”

Thịnh Viễn Thời liếc tài xế của nhà Tư Đồ một cái, vừa ôm cô vừa mỉm cười: “Nếu em muốn biết, để anh về hỏi thử xem sao.”

Tư Đồ Nam nghe thấy thế liền trượt vội xuống, căng thẳng nói: “Tuyệt đối đừng để mẹ anh biết, nếu không bác ấy lại hiểu lầm là em hám của thì phiền lắm, rõ ràng là em đang cải tà quy chính dưới sự giám sát của anh, anh đừng đạp đổ hình tượng của em.”

Thịnh Viễn Thời cười, “Sẽ tạo cho em một hình tượng tốt đẹp.”

Rốt cuộc vẫn là trẻ con, Tư Đồ Nam không nghe ra ý ngoài lời nói đó, cô chỉ do dự, “Nhưng mà hình như em không nên nhận quà của anh, lại còn nhiều thế này, nói cho cùng thì, bắt người tay ngắn[1] mà.”

Thịnh Viễn Thời cưng chiều véo cái cằm nhỏ nhắn của cô, “Anh tặng mà, nhận được.”, sau đó lại dặn cô, “Không có việc gì thì đừng loăng quăng ở bên ngoài, tranh thủ chưa khai giảng ở nhà với bố mẹ nhiều một chút.”

“Em không ở cạnh mẹ được.”, Tư Đồ Nam nói xong liền hối hận luôn, nhưng lời nói ra không thu lại được, cô đành yên lặng chớp mắt một cái rồi mới nói: “Mẹ em mất lúc em còn nhỏ xíu. Em không nói với anh, là vì sợ anh cảm thấy trẻ con sinh ra trong gia đình đơn thân sẽ có vấn đề về tâm lý. Em biết em có rất nhiều tật xấu, nhưng mà em…”

Nhưng cô rộng lượng, thiện lương, lạc quan, thẳng thắn, nhiệt tình, chân thành, một cô gái như vậy, phải may mắn lắm mới gặp được.

Thịnh Viễn Thời ngắt lời cô, giang tay ôm cô vào lòng.

Một cái ôm ấm áp, mạnh mẽ, thắng hết mọi lời nói.

Tư Đồ Nam chép miệng, cuối cùng cũng nuốt nước mắt ngược trở vào, giơ tay ôm anh thật chặt.

Tối hôm đó, Thịnh Viễn Thời nói với bố là Thịnh Tự Lương: “Con quyết định về nước phát triển.”

Mà lần trở lại trụ sở của hàng không YG ở New York, anh bắt đầu sắp xếp công việc, để nhanh chóng chuẩn bị về nước. YG lại không muốn thả người, nếu chỉ đơn giản là đền bù phá vỡ hợp đồng, vậy thì dễ xử lý, nhưng Trưởng đào tạo đội bay của YG lại là thầy của Thịnh Viễn Thời, trước yêu cầu không đến mức quá đáng của thầy, bay hết vụ thu đông, anh không thể nào từ chối được.

Cứ như vậy, thời gian về nước bị lùi lại.

***

Sau năm năm, Thịnh Viễn Thời nhớ lại chuyện với Tư Đồ Nam, khoảng thời gian một năm ngắn ngủi, nhưng vẫn cảm thấy thật ấm áp, đẹp đẽ. Nhưng hồi ức cũng chỉ có thể dừng ở đây… Thịnh Viễn Thời đẩy cửa thư phòng ra, đi đến trước cây đàn dương cầm, mở nắp, ngón tay dài thong thả lướt trên phím đàn.

Âm thanh thánh thót, tựa như tiếng gió đêm lao xao ngoài kia, hòa với nhịp đập khó đè nén của trái tim anh.

***

[1] Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm: Ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play