Quân Mạc cắn răng, cục diện rối rắm? Quân Sâm rõ ràng biết tình huống hiện tại của Quân thị, hơn nữa nghe ngữ khí này, hắn lúc ấy rõ ràng chính là cố ý.
Nhưng vì cái gì?
Trong lòng xẹt qua một đạo cổ quái, lại rất mau bị lửa giận vùi lấp.
"Quân Sâm.." Quân Mạc còn muốn nói gì, nhưng Quân Sâm lại không cho hắn cơ hội tiếp tục nói chuyện, trực tiếp nửa ôm tiểu cô nương trong lòng ngực, đẩy cửa rời đi.
Đáy mắt Quân Mạc mang theo lửa giận, còn muốn theo sau, lại lần nữa bị trợ lý ngăn lại.
Quân Sâm bước chân có chút mau, khiến Yến Lạc đi theo có chút thất tha thất thểu.
Sắc mặt hoàn toàn trầm xuống, chung quanh áp khí rất thấp, vừa thấy chính là tức giận, lại khắc chế cảm xúc của mình, làm Yến Lạc ngồi vào ghế phụ, sau đó xoay người ngồi vào ghế điều khiển, giúp Yến Lạc cài dây an toàn xong mới khởi động xe.
Yến Lạc liếc mắt nhìn nam nhân ngồi ở ghế điều khiển, trên mặt đều viết anh không vui mau tới dỗ anh, chớp chớp mắt.
"Quân Sâm, anh tức giận sao?"
"Không có."
Như cũ là ngữ khí đạm mạc bình tĩnh, nhưng đáp đến đặc biệt nhanh chóng.
Tràn đầy ý vị giấu đầu lòi đuôi.
Yến Lạc nhịn không được cong cong môi, không nói gì.
Xe chạy rất nhanh, có thể nhìn ra được tới tâm tình của Quân Sâm giờ phút này, mắt hắn tối lại, không ngừng hồi tưởng một màn vừa rồi nhìn thấy trong quán cà phê.
Nụ cười tươi đẹp của thiếu nữ, lại là đối với người khác..
Càng nghĩ, sự táo bạo trong lòng càng áp lực không được.
Bên ngoài, thời tiết cũng âm trầm như cảm xúc trong lòng hắn, phảng phất đang ấp ủ thứ gì.
Ở ngã ba đèn xanh đèn đỏ phía trước, xe chợt dừng lại, tay Quân Sâm đáp ở trên tay lái, nhìn sắc trời chậm rãi tối xuống, đáy mắt xẹt qua một tia sáng không rõ, ngón tay gõ trên tay lái hai cái, tựa hồ là có chút nóng nảy.
"Cùm cụp!"
Chợt bên tai truyền đến một tiếng vang, Quân Sâm theo bản năng quay đầu, xúc cảm mềm mại cọ lên bên má.
Yến Lạc đánh lén thành công, ngồi trở lại trên chỗ ngồi, sau đó ngoan ngoãn cài lại dây an toàn, một bộ tôi vừa rồi cái gì cũng không có làm.
Suy nghĩ trong lòng lập tức bị đánh gãy, như một viên đá ném vào hồ nước, làm nổi lên tầng tầng gợn sóng, ngón tay Quân Sâm hơi hơi run rẩy, thẳng tắp nhìn chằm chằm Yến Lạc.
Thẳng đến đèn xanh sáng, xe đằng sau bắt đầu thúc giục, Quân Sâm mới khởi động xe.
Tới dưới lầu, Quân Sâm dẫn đầu xuống xe, Yến Lạc bên này vừa mới cởi dây an toàn, cửa xe bên cạnh đã bị mở ra.
Còn không kịp phản ứng lại đây, thân mình đã bị lập tức ôm lên.
Chỉ có thể theo bản năng ôm lấy cổ Quân Sâm.
Trong khoảng thời gian này, không trung đã hoàn toàn tối xuống, không khí vẫn là thực oi bức, vài giọt mưa rơi xuống, có hai giọt dừng trên mặt Yến Lạc.
Chờ đến khi vào phòng, Quân Sâm vẫn không có buông Yến Lạc xuống, sải bước đi vào trong.
Thẳng đến sau lưng tiếp xúc với cái giường mềm mại, Quân Sâm đè ép xuống dưới.
"Quân Sâm?"
Hắn một tay chống ở bên người Yến Lạc, tóc mái màu đen rơi xuống, bên ngoài âm u, bức màn khép lại một nửa, thấy không rõ lắm vẻ mặt của hắn.
Quân Sâm như vậy làm Yến Lạc cảm nhận được có chút nguy hiểm.
Bên ngoài "Đùng --" một tiếng, một tia chớp xẹt qua phía chân trời, ngay sau đó hơi thở hắn rơi xuống cùng cô giao triền.
Hắn có chút cấp bách, không có bất luận cái gì hòa hoãn liền trực tiếp dây dưa với cô.
"Ngô.." Yến Lạc bị động thừa nhận, tay ôm lấy đầu hắn, mẫn cảm cảm giác được cảm xúc hiện tại của hắn không quá thích hợp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT