Phương Nguyên: "..."

Tôi giảng điểm đạo lý được không? Được rồi, được rồi, anh lớn nhất, anh nói cái gì cũng đúng.

"Chuyện Quân gia." Phương Nguyên nói, ánh mắt không tự chủ được dừng trên người Yến Lạc.

Loại này đào hố cho người khác nhảy này, đối với người hắn còn không rõ lai lịch lắm này, thật sự có thể nói sao?

Nhưng khi đối diện với đôi mắt của Quân Sâm, cảm xúc nơi đáy mắt kia, Phương Nguyên chưa từng gặp qua.

Không đúng, hoặc là nên nói, chưa từng nghĩ tới cư nhiên sẽ thấy được những cảm xúc này trong mắt Quân Sâm.

Phương Nguyên bỗng nhiên cũng bình thường trở lại, người này tự mình coi trọng, hơn nữa cưng chiều che chở như vậy, Quân Sâm cũng sẽ không cho phép chuyện vượt qua sự khống chế của hắn xuất hiện.

"Quân Mạc đã nhận thấy được điểm không thích hợp, khoản nợ của Quân thị hiện tại đã chồng chất, đã nhận thấy được những tệ đoan trong nhiều hợp đồng từng ký kết, nguồn cung cấp theo không kịp, vòng quay tài chính bắt đầu khó khăn, những nhân vật lớn quen thuộc trong thương giới đều không chịu tương trợ, đã bắt đầu luống cuống." Phương Nguyên nhún vai, cười hắc hắc, mang theo ý tứ vui sướng khi người gặp họa.

Giờ phút này, Quân thị đã sớm không phải là Quân thị trong dĩ vãng, đơn đặt hàng càng nhiều, thì gánh nặng đối với bọn họ càng nặng, cố tình lúc trước, trong đoạn thời gian ngắn Quân Sâm nắm giữ Quân thị kia, lấy danh nghĩa của Quân Lương Tín ký không ít đơn hàng.

Hơn nữa trong đó còn bố trí không ít bẫy rập nhỏ, có thể nói hiện tại Quân thị quả thực chính là hai mặt thụ địch, nếu qua một thời gian lại không nghĩ ra được cách nào, liền phải lâm vào vạn kiếp bất phục.

Mà hết thảy chuyện này, vừa lúc chính là thứ nam nhân trước mắt này hy vọng nhìn đến.

"Tốt xấu Quân thị cũng là có một phần của anh, thật sự nói không cần liền không cần sao?" Phương Nguyên vẫn có chút không hiểu được.

Bất quá đối với Quân Sâm, hắn vẫn luôn nhìn không thấu người này.

Cảm xúc trong đáy mắt Quân Sâm lúc sáng lúc tối khó lường, châm biếm, "Cái loại đồ vật này, tôi ngại dơ."

Biểu tình này, nhưng không giống như nói giỡn chút nào.

Đế quốc thương nghiệp khổng lồ như vậy, cho hắn, hắn đều ngại dơ.

Phương Nguyên dừng một chút, sau đó câu môi cười, "Nếu như vậy, cũng không có gì phải cố kỵ."

Hết thảy đều là vì hủy diệt Quân thị, như vậy tự nhiên không có gì phải cố kỵ.

"Em đi trước, còn có công tác phải làm." Phương Nguyên vẫy vẫy tay, đứng dậy, cong môi cười tủm tỉm, "Chị dâu nhỏ, em đi trước, chị cùng lão đại chậm rãi chơi."

Âm cuối hơi giơ lên kia, nghe như thế nào cũng thấy không đứng đắn.

Quân Sâm lại là không quá để ý nhướng nhướng mày, một bộ dáng được rồi, cậu có thể quỳ lui ra.

Khóe miệng Phương Nguyên co giật, xoay người đang định mở cửa.

"Cái kia, chờ một chút!" Yến Lạc nãy giờ vẫn luôn chôn đầu trong ngực Quân Sâm đột nhiên giơ tay lên, thanh âm có chút rầu rĩ.

"Hả? Làm sao vậy? Chị dâu nhỏ đang kêu em sao?" Thình lình bị gọi lại, Phương Nguyên quay đầu nhìn về phía hai người, mang theo nghi hoặc.

Yến Lạc lúc này mới ngẩng đầu lên, Phương Nguyên cũng nhìn thấy rõ khuôn mặt nhỏ xinh đẹp đáng yêu của cô.

Xinh đẹp là xinh đẹp, đáng yêu cũng là đáng yêu thật đấy, nhưng mà nhìn cũng quá nhỏ đi, phỏng chừng tuổi cũng không lớn.

Phương Nguyên trong lòng tấm tắc hai tiếng, nhìn Quân Sâm nghiêm trang ôm cả người tiểu cô nương vào ngực, thầm mắng một tiếng quả nhiên là y quan cầm thú.

Trên mặt vẫn là cười tủm tỉm.

"Gần đây trong nhà anh có xảy ra chuyện gì sao?" Yến Lạc chớp đôi mắt, tỉ mỉ nhìn nhìn phía sau Phương Nguyên.

Đích xác có một đoàn sương mù màu đen, hơn nữa Yến Lạc có thể cảm nhận được, sương mù này tuy rằng còn thực nhạt, nhưng lại đang thong thả tiếp tục tụ tập.

Nghe Yến Lạc nói như vậy, Phương Nguyên còn không chưa phản ứng lại, Quân Sâm đã nhíu mày.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play