Nâng lên cao chính là tới đột nhiên như vậy.

"Meo ô?" Từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt tuấn tú của Quân Sâm, Yến Lạc nghiêng nghiên đầu nhỏ.

Thần kinh, anh muốn làm gì?

Nhìn cặp mắt dị sắc xinh đẹp kia, đáy mắt Quân Sâm xẹt qua một tia tối tăm.

"A.." Cánh môi hắn khép mở, không biết nói câu gì, chẳng qua Yến Lạc không nghe rõ.

"Meo ô?" Trong thời gian gần đây đã thành công sửa đúng quy luật làm việc và nghỉ ngơi của Quân Sâm, Yến Lạc nhìn thoáng qua đồng hồ.

Tới lúc anh nên ra cửa đi làm, còn chưa đi sao?

"Đi thôi, đi công tác." Quân Sâm hơi cong cánh môi, thả Yến Lạc lại trên sô pha.

"Đinh -- giá trị hắc hóa của Quân Sâm -10 (45/100)"

Thú hai chân đã thành công bị cô thu phục!

Tiểu Phấn Hồng:. Không được, tào điểm quá nhiều, không biết nên bắt đầu phun tào* từ đâu mới tốt.

*Phun tào (hay gọi là thổ tào) là một từ trong tiếng Trung, chỉ hành vi lập luận phản bác từ một lỗ hổng trong ngữ nghĩa của người bị phản bác; thường mang ý nghĩa trêu chọc. Khi một người giả ngu bị một người khác chỉ ra điểm sơ hở trong ngôn ngữ, hành vi hoặc lời nói dối của đối phương, thường kết quả cũng mang lại sự hài hước.

Yến Lạc: Em không nói lời nào cũng không có ai xem em là người câm đâu.

Yên Lạc tâm tình rất tốt vui sướng dỗi Tiểu Phấn Hồng, cuộn thành một cục trên sô pha nhìn hắn bỏ laptop tài liệu đủ thứ vào túi, đuôi nhỏ quét quét, thấy hắn vọng lại đây, móng vuốt nhỏ còn không quên vẫy vẫy.

Đi đường bình an, sớm trở về nha.

Nhưng bước chân Quân Sâm lại dừng lại, ánh mắt nhìn về phía cô, sau đó nhấc chân đi tới.

Yến Lạc còn chưa thu hồi móng vuốt: Meo meo meo?

"Đi, nên công tác." Quân Sâm nhìn cục bông trắng cực kỳ bắt mắt trên sô pha tối màu, khuôn mặt trắng tuyết sạch sẽ kia luôn là một bộ mờ mịt bán manh, một đôi mắt dị sắc lộng lẫy trong sáng như lưu li kia xinh đẹp đến kỳ cục.

Chẳng qua là một con mèo nhỏ bình thường, nhưng bộ dáng nhỏ xinh đẹp này sống sờ sờ áp qua những con mèo chủng loại quý báu kia một đầu.

Đặc biệt là, tuy hoạt bát một chút, nhưng thật sự ngoan ngoãn không giống như một con động vật nhỏ.

Nhắc nhở hắn đi ngủ, nhắc nhở hắn ăn cơm, nhắc nhở hắn nghỉ ngơi chơi với nó..

Mặc dù có bạn gái, cũng không làm tốt bằng vật nhỏ này đi?

Hơn nữa vốn dĩ hắn liền chưa từng nghĩ tới vấn đề này.. Liền tính chỉ có một nhóc con như vậy.. ngẫm lại cũng không tồi.

"Meo ô?"

Ôm mèo trắng nhỏ vẻ mặt mờ mịt vào ngực, xoay người đi ra cửa, thẳng đến khi khóa cửa lại, Quân Sâm ôm Yến Lạc đi xuống tầng hầm đỗ xe, Yến Lạc mới phản ứng lại đây.

Đây là muốn mang cô đi công tác?

Tuy nói Quân Sâm thực tế còn đang trong kỳ thực tập của đại học, nhưng từ lúc còn nhỏ hắn đã bắt đầu ngụy trang, sau đó từng bước một tích lũy tài chính, sớm tại thời điểm trung học liền kiếm được xô vàng đầu tiên, đề cập đến rất nhiều lĩnh vực, chẳng qua trên cơ bản không ai biết thôi.

Cho nên hiện tại, Quân Sâm nói như thế nào cũng là đại Boss phía sau màn.

Tiểu Phấn Hồng: "Ừm, ừm, ký chủ nói rất đúng, sau đó thì sao?"

"Sau đó đại Boss bá đạo sau màn nhà em lúc đi làm trong ngực còn ôm một con mèo?"

Hơn nữa vẫn là mèo trắng.. cùng cái áo khoác tây trang màu đen này của ngài bắt mắt đến không thể bắt mắt hơn được nữa.

Tiểu Phấn Hồng trầm ngâm một lúc lâu, mở miệng: "Ký chủ, thời điểm đi làm còn ôm một con mèo hẳn là đại tổng tài nhà ngài."

"Đương nhiên, trừ tiểu ca ca xinh đẹp như hoa nhà chị, còn ai có thể làm ra loại chuyện này, rốt cuộc chị xinh đẹp đáng yêu như vậy."

Tiểu Phấn Hồng: "Ký chủ, ngài thay đổi! Ngài mới đầu không phải thế!"

"Chị không thay đổi, chị chỉ là bị em biến thành mèo rồi mới đột nhiên hiểu được chân lý cuộc sống." Mặt mỉm cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play