Nhắc tới cái này, sắc mặt Quân Sâm cũng trầm xuống, hơi gật đầu, giơ tay sờ đầu nhỏ của Yến Lạc.

"Thật quá đáng, đây mới là mèo con hơn một tháng thôi, nếu không phải lúc trước chăm sóc kỹ, phát dục không tồi, thì chỉ cần dùng sức lớn hơn chút nữa là có thể trực tiếp bị quăng chết." Hộ sĩ này hiển nhiên là thực thích các loại động vật nhỏ, nhìn bệnh án trong tay, căm giận mở miệng.

Chỉ cần dùng sức lớn hơn chút nữa là có thể trực tiếp bị quăng chết?

Động tác trên tay Quân Sâm chợt khựng lại.

"Chân trước bên trái bị gãy xương, chân sau bên phải bị trật khớp, may mắn là không xuất hiện vấn đề gì về nội tạng, nhưng khả năng có điểm bị chấn động não, móng vuốt bị trật đã được nắn lại, vừa mới nẹp lại, trong khoảng thời gian này, chú ý đừng để mèo con ăn đồ vật lung tung rối loạn, mèo con đều tương đối hiếu động, đối với sự vật xung quanh rất tò mò, thời gian sắp tới phải chú ý đừng để nó nơi nơi chạy loạn, tốt nhất là ngoan ngoãn tĩnh dưỡng."

Nhìn bệnh án trong tay, hộ sĩ tiếp tục nói.

Sau đó động tác chợt dừng lại, lấy một tờ giấy đưa cho Quân Sâm, "Đây là thuốc cho nó, sau khi xử lý thủ tục thì mọi người có thể đi rồi, nhớ rõ sau khi uống hết số thuốc này thì phải đến đây kiểm tra lại."

"Về sau có để lại di chứng gì không?" Lông tơ dưới tay vẫn là mềm mại ấm áp, Quân Sâm cầm lấy tờ giấy kia, thần sắc nơi đáy mắt khó lường.

"Nếu không chú ý, khả năng sẽ bị tàn tật, nuôi loại động vật nhỏ này, tốt nhất phải kiên nhẫn một chút, đã nuôi rồi thì phải có trách nhiệm."

Hộ sĩ kia nói xong đã bị bác sĩ kêu đi mất, Quân Sâm rũ mắt, dựa vào cạnh cái giường Yến Lạc đang nằm, trầm ngâm không biết đang tự hỏi cái gì.

"Lão đại, Tuyết Cầu thế nào rồi?" Phương Nguyên từ bên ngoài tiến vào, liền thấy Quân Sâm vẻ mặt ôn hòa từng chút một vuốt ve Yến Lạc đang nhắm mắt ngủ say, đáy lòng có chút kinh ngạc, sau đó liền thấy Quân Sâm đưa tờ giấy trong tay cho hắn.

Theo bản năng cầm lấy, Phương Nguyên còn chưa phản ứng lại thì đã nghe Quân Sâm nói: "Đi thanh toán."

Phương Nguyên: "..."

Tư bản chủ nghĩa áp bức sức lao động, trước nay không hề sai.

Chờ đến rốt cuộc về tới chung cư, Quân Sâm mang giỏ đựng mèo mới mua ở bệnh viện vào cửa.

Âm thanh meo meo mỏng manh từ bên trong truyền ra.

Đã tỉnh.

Quân Sâm thật cẩn thận ôm Yến Lạc ra ngoài, nhìn nhóc con thật vất vả mới có thể vững chắc đi đường nay trên đùi lại bị nẹp gỗ và băng gạc bao lại, đứng cũng đứng không được, đáng thương hề hề meo meo kêu, liền giận sôi máu.

"Tỉnh?" Quân Sâm chọn mi, ôm Yến Lạc đặt trên đầu gối, âm thanh lãnh đạm nghe không ra cảm xúc gì.

"Meo ô?" Yến Lạc ghé vào đầu gối hắn, con ngươi dị sắc chớp chớp, nửa nâng đầu nhỏ nhìn hắn.

Thân ái, chị đây chính là dùng sinh mệnh đi yêu quý anh, loại thời điểm này, không phải anh hẳn là mang ơn đội nghĩa hầu hạ tôi thật tốt sao? Hiện tại là cái thái độ gì nha?

"Biết sai chưa?" Quân Sâm nhéo lỗ tai nhỏ của Yến Lạc, mở miệng.

"Meo ô." Cô có gì sai?

"Đã biết thì tốt." Quân Sâm lo tự mình nói, xoa đầu nhỏ của Yến Lạc, nhìn cái chân bị thương của Yến Lạc không biết suy nghĩ gì.

Yến Lạc: "..."

Lúc sau, Quân Sâm phảng phất bị nhấn phải cái nút mở kỳ quái nào đó, trực tiếp đưa Yến Lạc tới một chung cư khác ở rất gần Quân thị, giá trị hắc hóa cũng trên cơ bản là hai ba ngày lại thong thả giảm xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play