Editor: Kiều Tiếu Nương Tử

"Ách……” Phương Nguyên chớp chớp mắt, gãi gãi đầu.

Đúng rồi, Bố Khắc là chú chuột hamster hắn nuôi....

Mèo với chuột.... Sự đáng yêu này không thể so sánh cùng nhau được, đúng đúng, nhất định là vậy.

Nhìn cặp mắt lạnh lùng của Quân Sâm, Phương Nguyên càng ngày càng chột dạ.

Không có cách nào, ai kêu vị này mới là lão đại chứ, nếu không tại sao Bố Khắc chỉ được chui rúc trong một chỗ nhỏ xíu, hoàn toàn không được phép đặt ở trước mặt vị tổ tông có bệnh khiết phích lại ngại lông động vật này, bằng không phỏng chừng Bố Khắc đã sớm bị hắn ném ra ngoài.

Kêu hắn nuôi một con mà sau này có khả năng sẽ chạy loạn khắp nhà... Ách, không thể không nói, đúng là một chuyện khó khăn.

Vậy phải làm sao bây giờ? Phương Nguyên ảo não gãi đầu, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, dù sao đây cũng là phòng ở của người ta.

“Meo ô……”

Mới sinh được mấy ngày, mèo nhỏ còn chưa thể mở mắt, theo bản năng hướng về nơi phát ra âm thanh ngẩng đầu, thân mình còn run rẩy, không biết là do sợ hãi hay là do lạnh nữa.

Quân Sâm từ trên cao nhìn xuống, đáy mắt không có một chút dao động.

"Nhưng cũng không thể cứ thế ném ra ngoài chứ?" Phương Nguyên phiết phiết môi, "Bằng không như vậy đi, em nuôi tạm hai ngày, bây giờ nó bé như vậy, không có biện pháp đi đến chỗ nào khác, sau đó em sẽ liên hệ với người có thể nuôi nó, như vậy chắc có thể đúng không?"

Hiện tại bé mèo này bé như thế, hắn thật không quá yên tâm giao cho mấy người chỉ biết kêu to "thật đáng yêu, thật đáng yêu" chăm sóc.

Thấy mày Quân Sâm nhăn lại, khóe môi cong lên tựa hồ muốn mở miệng, Phương Nguyên sớm biết trước liền giơ tay thề, "Trong mấy ngày này tuyệt đối sẽ không để bé ấy xuất hiện trước mặt anh, tuyệt đối không quấy rầy công việc của anh cũng như làm loạn địa bàn anh công tác, vậy có được không?"

Quân Sâm lại lần nữa liếc mắt nhìn vật nhỏ vô cùng đáng thương trong hộp, cũng không nhiều lời nói thêm gì, xoay người bước về phòng của mình.

Cửa bị đóng lại, Phương Nguyên vươn tay lau đi mồ hôi trên thái dương, ngồi xổm xuống giơ tay chạm nhẹ vào đầu của tiểu mao nhung, "Được rồi, vật nhỏ, để giữ em lại thật không dễ mà."

“Meo ô……”

"Được rồi, đầu tiên để anh tìm xem, sữa bột của ấu miêu (*mèo sơ sinh??:v)..... A....." Phương Nguyên làm đệm lót cho hộp mềm mại hơn, xem xét vài thứ mình xách trở về.

Cũng may là trên người tiểu gia hoả này không có ngoại thương gì nặng lắm, ngoại trừ việc bên ngoài suy yếu chút, coi như là vạn hạnh trong bất hạnh.

Mà lúc này "vạn hạnh trong bất hạnh" người nào đó... Không, mỗ mèo nào đó ngao ô ngao ô nhẹ giọng kêu.

"Tiểu Phấn Hồng!!!!! Tốt nhất cậu mau ra đây giải thích cho tôi biết tình huống hiện tại là như thế nào?!"

Thân mình nho nhỏ cơ hồ không có cách nào nhúc nhích, chỉ có thể nhìn thấy chút ánh sáng làm tâm thái Yến Lạc có chút hỏng mất. 

"Khụ khụ.... Ký chủ thân ái, thân là thành viên dự bị của quản lý viên vị diện, bất kể gặp phải tình huống nào, mong ký chủ...."

"Đợi chút, tại sao thanh âm của cậu lại chột dạ đến thế?" Trong lòng Yến Lạc hồ nghi.

"Ách…… Tin tức của vị diện đang được vận chuyển ~! Thỉnh ký chủ chú ý kiểm tra và tiếp nhận! ’

Tôi dựa dựa dựa! Là cậu, cái hệ thống không đáng tin cậy này, lại phạm sai lầm rồi đúng không?!

"Ký chủ thân ái, tôi tin rằng chút ngoài ý muốn bé xíu này sẽ không ảnh hưởng đến khả năng phát huy của ký chủ đâu, cố lên, tôi không quấy rầy cô xem xét thông tin cốt truyện nữa ~ ~(*≧∪≦) "

Meo, cậu trở về ngay cho tôi!

Tiểu Phấn Hồng biến mất, Yến Lạc súc thân thể suy yếu thành vòng, trong lòng chỉ muốn nói mmp.

Có thể giúp cô đem cái phá hệ thống này đi đổi không?! ヽ("Д′)? Cô muốn bãi công!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play