Editor: Kiều Tiếu Nương Tử

Rõ ràng hoang đường, nhưng lại được coi như một điều hiển nhiên.

Tu Ẩn cười nhạt, bên tai vang lên thanh âm đã có chút vặn vẹo biến dạng của nhị vương huynh xưa nay trông ôn tồn lễ độ.

"Tu Ẩn!"

Bàn tay Tu Ẩn một lần nữa nắm chặt hơn, độ cong trên khóe môi lớn hơn chút, bộ dáng ngoan ngoãn cọ trên người Yến Lạc, con ngươi xanh lam nhìn lại, vừa lúc đối diện với con ngươi của người đang tức muốn hộc máu - An Đức Liệt.

Tuy rằng giá trị hắc hóa giảm xuống là chuyện tốt, nhưng cuối cùng Yến Lạc cũng phát giác có điều không thích hợp, mặc dù Tu Ẩn nhỏ hơn cô không ít, cô cũng vẫn luôn cảm thấy cô đang dùng hào quang ấm áp của người mẹ hiền đối đãi với đứa trẻ thiếu tình thương....

Nhưng mà.... Cái cảm giác quen thuộc như đang bị bắt gian này là sao? (ΩДΩ)

Chắc là ảo giác nhở? Nhất định là ảo giác!

Cảm nhận được Tu Ẩn như một con đại hình khuyển cọ vào người mình, Yến Lạc hơi mím cánh môi, đối diện với đôi mắt màu lam có chút vẩn đục của An Đức Liệt.

Giờ phút này hắn tựa hồ cường ngạnh làm bản thân mình bình tĩnh lại, trưng ra tươi cười ôn hòa nguyên bản của hắn, chẳng qua trong tình cảnh này người ta lại thấy có cảm giác nụ cười kia có chút vặn vẹo đến đáng sợ. 

"Yến Lạc, lại đây."

Ngay lúc hắn mở miệng, đáy mắt chợt lóe lên lệ quang, bước chân tiến gần về phía hai người.

Hắn tuyệt đối sẽ không cho phép xảy ra tình huống con vịt đang nấu chín được nửa đường rồi lại bay đi.

Nhìn biểu tình vô hại kia của Tu Ẩn, cảm xúc nơi đáy mắt của An Đức Liệt càng dữ dội hơn, có lẽ ngay từ đầu hắn không nên dễ dàng liệt bỏ người này khỏi danh sách tranh đoạt vương vị.

Giống như lời của mẫu thân nói....

"An Đức Liệt, vô dụng nhất chính là mềm lòng, đến lúc đó con có muốn cũng không thể đoạt được đồ vật mà mình ưa thích." 

Nhìn An Đức Liệt, đáy mắt Yến Lạc xẹt qua một tia kháng cự, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay của Tu Ẩn đặt ở bên hông, cảm thụ hắn vuốt ve an ủi, liền buông ra, tiếp đó nâng váy bước lên trước hai bước.

Tư thái ưu nhã cao quý, đôi mắt đen sáng ngời thanh triệt, thẳng tắp đối diện cặp mắt vẩn đục của An Đức Liệt. 

"Đúng lúc, tôi cũng có chuyện muốn hỏi An Đức Liệt điện hạ."

Ánh mắt người này như quang mang thái dương (ánh sáng mặt trời), phảng phất có thể xua đi hết thảy những vẩn đục bất kham, dưới ánh mắt như vậy, An Đức Liệt không khỏi hơi hơi né tránh, từng bước đi đến trước người Yến Lạc.

"Cô hỏi đi"

An Đức Liệt từ trên cao nhìn xuống Yến Lạc, thực không rõ cô còn có điều gì không hài lòng.

Gả cho hắn, cô chính là vương hậu của đế quốc rộng lớn này, mặc dù đúng là hắn lợi dụng cô hơi nhiều, nhưng cái cô có được... Cô còn không thỏa mãn sao?

Rõ ràng lúc ở trước mặt hắn cô nhu thuận như thế, không giống như sẽ phản kháng lại, bây giờ có được sủng ái của hắn rồi lại muốn tự do? Hay là.... Ánh mắt dừng trên người thiếu niên có diện mạo tinh xảo đang lộ vẻ ngoan ngoãn ở phía sau Yến Lạc.

Kỳ thật người cô muốn là hắn ta? Vương tử vô dụng nhất quốc gia này?

A...... Cô công chúa tham lam mà ngu xuẩn.

An Đức Liệt lạnh giọng cười nói.

"Ở Ngải Nhĩ Tư Lan Khắc đế quốc tôi có thân phận là khách nhân phải không?" Yến Lạc không có thoái nhượng, nhìn chằm chằm vào An Đức Liệt, "Nếu đã vậy, thỉnh An Đức Liệt vương tử nói cho tôi biết, từ khi nào khách nhân tôi lại biến thành vị hôn thê của ngài rồi?"

An Đức Liệt nắm chặt tay, nhìn chằm chằm Yến Lạc.

Yến Lạc tuy rằng ngày thường túng nhưng lúc này cô biết, nếu như thoái nhượng, vậy nhiệm vụ này không cần làm nữa, nhân lúc còn sớm đi tự sát luôn đi.

Tu Ẩn nhìn động thái của hai người, đáy mắt xẹt qua một đạo ám sắc, biểu tình không có gì biến hóa, chỉ hơi cúi đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play