Nhấm nuốt một tia mùi sữa kia, Lục Bất Trì giống như mê muội chậm rãi di chuyển lên trên, hút lấy cánh môi hồng nhạt của cô.

Trong một tiếng ưm của cô, đầu lưỡi dò vào, gần như si mê bắt đầu một tấc một tấc truy đuổi ngọn nguồn của mùi sữa kia.

Dây dưa với cái lưỡi hơi lạnh của cô.

Thẳng đến khi cô gái bởi vì bị nghẹn lâu lắm không tự chủ được bắt đầu giãy giụa, Lục Bất Trì mới bừng tỉnh, buông cô ra, đứng dậy.

Cánh môi nguyên bản có màu hồng nhạt giờ lại hơi hơi sưng đỏ, cô gái có chút kịch liệt thở hổn hển, đôi mắt mở ra một khe hở nhỏ, thần sắc nhìn có chút tan rã, thực hiển nhiên là còn chưa tỉnh táo lại.

Trong lòng mang theo một loại cảm xúc mạc danh, kích động kịch liệt va chạm trái tim, làm hắn không tự chủ được nắm chặt tay.

Nhìn Yến Lạc mê mang không biết lẩm bẩm một câu cái gì xong, trở mình, hô hấp tuy rằng vẫn có chút dồn dập, nhưng so với vừa rồi đã bình tĩnh hơn nhiều.

Trong lòng sinh ra một loại may mắn, lại sinh ra một loại buồn bã mất mát, nhìn nhóc con đưa lưng về phía mình, Lục Bất Trì hơi hơi liếm liếm cánh môi, đáy mắt xẹt qua một tia phức tạp, như ức chế lại như đoạt lấy.

Cuối cùng vẫn xoay người rời đi.

Bên ngoài, ánh trăng theo bức màn nửa mở rơi xuống, nằm nghiêng ở trên giường Yến Lạc chậm rãi bò lên, gãi gãi đầu.

"Ký chủ thân ái, ngài làm sao vậy?"

Thấy Yến Lạc gãi gãi đầu, trên mặt một bộ bất mãn, đối với phương hướng nào đó phát ngốc thật lâu, Tiểu Phấn Hồng rốt cục nhịn không được.

Yến Lạc ngồi ổn, nghiêm trang trừng mắt, "Hắn cư nhiên hôn xong không phụ trách liền muốn chạy? Trộm hương của bổn cô nương, không nên giảm vài điểm giá trị hắc hóa để bày tỏ ý tứ một chút sao? Hôn xong liền chạy, này căn bản không phải chuyện mà một tiểu ca ca ngay thẳng nên làm!"

Tiểu Phấn Hồng: "..."

(;  ̄д ̄)

Phun tào xong, Yến Lạc híp híp mắt, nhìn thoáng qua sắc trời, buồn ngủ ôm chăn nằm xuống, "Kệ đi, đã trễ thế này, Người nhà họ Yến chúng ta lòng dạ rộng rãi, liền trước không so đo với hắn."

Tiểu Phấn Hồng: "Ký chủ, ngài xem đó là cái gì?"

Đó là cái gì?

Yến Lạc buồn ngủ mở to mắt.

Một đoàn hơi thở màu đen như có như không vừa lúc xuất hiện ở trước mắt Yến Lạc.

?

?

!

ヾ (Д;))..

Yến Lạc: "Tiểu Tiểu Tiểu Tiểu, Tiểu Phấn Hồng!"

Ở ngay thời điểm thân mình Yến Lạc cứng đờ, cánh môi hơi hơi mở ra, thanh âm bén nhọn đang muốn phá tan không khí sáng sớm, đoàn sương mù màu đen kia liền tiêu tán.

Nhìn Yến Lạc cơ hồ muốn nhảy lên ôm chăn buồn ngủ bay hết, dùng sức cuộn vào trong một góc, Tiểu Phấn Hồng dừng một chút.

Yến Lạc: QAQ

"Ngoan ngoan, sờ sờ đầu, không có việc gì, chỉ là hơi thở vận rủi mà thôi, hệ thống đối với loại hơi thở này có cảm giác nhưng không rõ ràng, cho nên em mới tính toán làm ngài xác định một chút."

"Này không phải lý do em làm chị sợ, hố phấn!" Yến Lạc ôm chăn anh anh anh.

Tiểu Phấn Hồng: "..."

"Nhưng mà vì cái gì nơi này sẽ có loại hơi thở này? Yến gia sắp xảy ra chuyện?" Rốt cuộc nhìn bộ dáng hơi thở này không giống như nhằm vào duy nhất một người.

"Không biết." Tiểu Phấn Hồng thành thật trả lời.

Yến Lạc không có đáp lời, đứng dậy ôm cái gối nhỏ của mình đi về hướng bên ngoài.

"Ký chủ thân ái, ngài muốn làm gì?"

Tiểu Phấn Hồng tò mò vòng quanh Yến Lạc xoay hai vòng, nhìn cô mở cửa ra, rón ra rón rén đi tới.

Yến Lạc liếc mắt nhìn Tiểu Phấn Hồng một cái, chớp chớp mắt, ôm chặt gối ôm trong lòng, "Chị đi đòi nợ!"

Tiểu Phấn Hồng:?

Yến Lạc nắm tay: "Tổng không thể cho hắn hôn không liền chạy đi?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play