Cô bé ghé vào mép giường, cẳng chân lắc qua lắc lại, chớp đôi mắt, bộ dáng có chút tự tin không đủ.
Bộ dáng này khiến Lục Bất Trì có chút buồn cười.
Phía trước buông lời hung ác đến thoải mái, hiện tại mới nhớ tới hỏi hắn có thể làm được hay không?
Sửa sang lại quần áo cho Yến Lạc, làm cô quy quy củ củ ngồi trên giường, mày hơi chọn, trong khoảng thời gian ở Yến gia này, Lục Bất Trì đã không còn gầy yếu như lúc mới tới, trên khuôn mặt hình dáng càng thêm rõ ràng xẹt qua một tia liễm diễm.
"Sớm biết vậy thì lúc trước đừng làm?" Lục Bất Trì cười khẽ, ra vẻ khó xử.
Cô bé trừng mắt nhìn hắn, thân mình nhỏ nhắn giãy giụa liền muốn nhảy xuống, vẫn bị Lục Bất Trì một phen vớt lại, nhìn Yến Lạc không thành thật, Lục Bất Trì ôm chặt cô, "Muốn làm cái gì?"
"Làm ba ba ném mấy người kia ra khỏi học viện đệ nhất đế quốc." Cô nhóc nhưng thật ra rất trực tiếp, hơi hơi nắm chặt nắm tay, đầy mặt kiên quyết, còn không quên giải thích, "Dù sao lời nói là em nói, người là do ba ba đuổi, kia cũng không phải không tuân thủ hứa hẹn."
Ừ, duyệt kế hoạch này!
Lục Bất Trì: "..."
Ý cười trên khóe môi cơ hồ muốn nhịn không được, Lục Bất Trì tiến đến bên tai cô, mang theo một tia thương tâm thở dài một hơi, "Ai, Lạc Lạc đối với anh trai không có tin tưởng như vậy sao?"
Thật cảm thấy hắn sẽ thua bởi mấy tên ngu xuẩn kia?
Tuy rằng ngữ khí là như vậy, nhưng khóe môi lại mang theo ý cười.
Mặc kệ là đặc quyền hay là năng lực, cũng mặc kệ là quyền thế hay là địa vị, có lẽ ở trong mắt những người khác, cô bé này có chút ngang ngược kiêu ngạo không nói lý, nhưng trong mắt hắn, cô lại càng ngày càng mềm mại.
Lần đầu tiên có người che ở trước mặt hắn như vậy, rõ ràng kiều khí yếu ớt như vậy, phảng phất vừa chạm vào liền vỡ.
Lục Bất Trì từ từ thở dài một hơi, liền thấy cô bé này xoay đầu qua, nghiêm trang mở miệng, "Bởi vì em tin tưởng tiểu ca ca nha."
Cho nên anh nói cái gì, thì tin cái đó.
Đạo lý đơn giản cỡ nào.
Lục Bất Trì nhìn đôi mắt đơn thuần sáng ngời trước mặt này, hơi hơi ngây ra một chút, sau đó rũ con ngươi xuống, vuốt sợi tóc của Yến Lạc, "Lạc Lạc đều nói thế, vậy không cần lo lắng."
Nhìn cô bé chớp đôi mắt còn muốn tiếp tục hỏi cái gì, một loại cảm xúc phức tạp chợt lóe qua đáy mắt Lục Bất Trì, ngay sau đó lại nổi lên ý cười mang theo một chút ôn hòa.
Chính mình cực kỳ phối hợp đắp chăn đàng hoàng nằm xuống, nháy đôi mắt, "Được rồi, truyện cổ tích của Lạc Lạc có thể bắt đầu rồi, anh trai đã chuẩn bị tốt."
Chờ đến khi Yến Tề vào phòng Lục Bất Trì ôm Yến Lạc, liền thấy Lục Bất Trì bình thường mặc dù đã ngủ cũng bảo trì khoảng cách nhất định với Yến Lạc đã nhắm mắt lại.
Hắn nghiêng người gối lên gối đầu, để trống một nửa gối đầu, tóc mái màu đen hơi hơi che khuất mặt hắn, ngủ thực trầm.
Nằm ở bên cạnh hắn chính là Yến Lạc, hai người đối diện nhau, đều ngủ rất say, một bàn tay của Lục Bất Trì còn đáp bên hông Yến Lạc, hư hư khống chế Yến Lạc trong hơi thở của mình.
Yến Tề nghĩ đến video ghi hình hôm nay người máy hộ vệ cho hắn xem, hơi hơi nhún vai, thật cẩn thận tiến lên ôm Yến Lạc ra ngoài.
Chờ đến khi cửa phòng đóng lại, trong phòng, Lục Bất Trì chậm rãi mở to mắt, ánh mắt dừng ở trên cửa, tay nâng lên đặt ở trước mắt, đáy mắt mang theo tia tối tăm vẩn đục.
Trên tay còn có xúc cảm mềm mại của cô bé kia, chung quanh còn tàn lưu hơi thở của cô.
Nhìn nhìn, không biết nghĩ tới cái gì, tay hắn đột nhiên buộc chặt, sau đó lại lần nữa chậm rãi nhắm mắt lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT