Nhìn trên đầu hắn lung tung dựng lên mấy nhúm tóc ngố, Yến Lạc hơi hơi bẹp cánh môi, mang theo một tia tức giận giơ tay bắt tóc mái hắn một phen, ở lúc hắn mở to mắt, bất động thanh sắc mở quang não ra, hơn nữa hắng giọng.

Nhìn thoáng qua cô nhóc vì che dấu chính mình vừa rồi làm cái gì đã bắt đầu đọc truyện cổ tích, đáy mắt Lục Bất Trì toát ra một tia ý cười bất đắc dĩ.

Đầu óc bắt đầu mơ mơ màng màng, chờ đến lần nữa tỉnh lại, đã là sáng sớm ngày thứ hai.

Co nhóc bên người đã sớm không thấy bóng dáng, hẳn là đã bị Yến Tề ôm về.

Đáy mắt Lục Bất Trì xẹt qua một tia tối tăm, giơ tay sờ vết sẹo cơ hồ đã sờ không ra kia.

Cư nhiên thật sự cứ như vậy ngủ mất?

Người máy quản gia dựa theo thời gian tới kêu hắn rời giường đi học.

Ăn qua cơm sáng, cô nhóc kia còn chưa rời giường, Yến Tề ngồi ở một bên lẳng lặng uống cà phê.

Nghĩ đến đêm qua Yến Tề ôm nhóc con ra ngoài, hắn lần đầu tiên thật sự bị truyện cổ tích ấu trĩ ru ngủ, trong lòng liền khó tránh khỏi có chút biệt nữu.

"Nghỉ ngơi tốt đối với tinh thần lực của con có lợi." Tựa hồ đã nhận ra ánh mắt của Lục Bất Trì, Yến Tề cũng không ngẩng đầu lên, nhìn tin tức trên quang não của mình, lại lần nữa nhấp một ngụm cà phê, nhẹ giọng mở miệng.

Ngữ khí nhưng thật ra mang theo một tia vi diệu.

Dĩ vãng bảo bối của hắn, tiểu công chúa, mỗi buổi tối đều là chạy đến trong phòng hắn làm ầm ĩ muốn kể chuyện xưa dỗ hắn ngủ, nhưng từ lúc thằng nhóc thúi này tới thì tiểu công chúa không còn chạy sang phòng hắn nữa, thật đúng là có chút không thích ứng.

Hơn nữa đêm qua, lúc hắn đến ôm tiểu công chúa nhà hắn về, tên nhóc này thật đúng là ngủ rồi.

Có phải cảm thấy âm thanh của Tiểu Lạc Lạc nhà hắn rất êm tai, thực an ổn lòng người hay không?

Thật là tiện nghi cho tên nhóc này, phía trước còn sợ Lạc Lạc cùng hắn ở bên nhau có nguy hiểm, quan sát đến quan sát đi cũng không thấy có gì nguy hiểm, nhưng thật ra chính mình nhìn đến khó chịu.

Căm giận lướt qua một trang tin tức mới trên màn hình quang não, khóe môi Yến Tề hơi hơi bất mãn mím một chút.

Tuy rằng trên mặt nhìn không ra cái gì, nhưng là Lục Bất Trì vẫn nhận ra cảm xúc có chút vi diệu của Yến Tề, quyết đoán không nói gì, an an tĩnh tĩnh ăn xong bữa sáng của mình, rồi đến trường.

Không có gì bất đồng với tình huống lúc trước, nơi này dạy những tri thức cơ bản về tinh thần lực, sau đó sẽ dựa theo cấp bậc tinh thần lực của từng cá nhân, phân phối cho giáo viên, dạy theo phương thức một kèm một.

Mà phương diện này, Lục Bất Trì tự nhiên không cần lo lắng, giáo viên của hắn chính là Yến Tề.

Chức vụ của Yến Tề ở quân bộ cũng rất nhàn nhã, rất nhiều thời điểm đều ở nhà, ngẫu nhiên trở lại quân bộ xử lý một chút sự tình.

Mà người có thể đi vào học viện đệ nhất liên minh cũng đều không phải người có gia cảnh bình thường, thái độ đối với hắn hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ mang theo một tia bất mãn.

Rốt cuộc đối với bọn họ mà nói, tiềm lực tinh thần cấp A cũng có vài cái, nhưng là ngay cả người cấp a+ cũng chưa được Yến Tề chỉ đạo, như vậy một cô nhi từ tinh hệ khác tới dựa vào cái gì mà có thể được đến hậu đãi như vậy.

Chương trình học một ngày kết thúc, Lục Bất Trì đi ra phòng học, sau lưng còn có người hoặc là ghen ghét, hoặc là châm chọc nghị luận.

Hơi hơi bĩu môi, Lục Bất Trì tiếp tục đi ra ngoài, cảm xúc nơi đáy mắt không có chút nào dao động.

Đều đã trải qua đủ loại sự tình, bất quá sau lưng vài câu ghen ghét, có cái gì đáng để ý? Hơn nữa nhiều ngày như vậy tới nay, cũng nên quen dần.

"Các người nói bừa cái gì?"

Bên tai chợt vang lên âm thanh non nớt quen thuộc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play