Nhịn không được dùng nắm tay nhỏ đấm vào sau lưng ba mình, Yến Lạc được Yến Tề thả xuống dưới.

Bọn họ đang đi ngang qua vườn hoa, người máy vệ sĩ ở bên ngoài tuần tra, tuy rằng Lục Bất Trì không nói gì, nhưng thực hiển nhiên chưa từng gặp qua trận thế như vậy, ánh mắt thường thường ngó về phía những người máy vệ sĩ cầm súng thật đạn thật trong tay đó.

"Tiểu ca ca, tiểu ca ca." Chân vừa chạm đất, cô bé hướng về phía ba mình làm một cái mặt quỷ, sau đó xách váy công chúa màu hồng nhảy nhót chạy đến bên người Lục Bất Trì.

Cô nhóc căn bản không mang thù vươn tay nhỏ trắng nõn ra, bắt lấy Lục Bất Trì, mang theo Lục Bất Trì đi về phía trước hai bước.

"Mau tới mau tới, hôm qua Lạc Lạc đã bố trí phòng cho tiểu ca ca, tiểu ca ca mau đến xem."

Thanh âm của cô bé có chút ríu rít, ầm ĩ, lại không phải tiếng nổ điếc tai của lửa đạn trong dĩ vãng, tay nhỏ ấm áp mềm mại, mang theo chút sức lực túm hắn đi vào bên trong.

Khắc chế bản năng của mình, thuận theo động tác của Yến Lạc, Lục Bất Trì rũ mắt nhìn bàn tay nhỏ lôi kéo tay mình kia.

Hai bàn tay có đối lập rất rõ ràng, tay hắn hơi thô ráp, mặt trên còn mang theo vết thương lớn lớn bé bé, có mấy vết thương còn chưa hoàn toàn khép lại, có chút đau đớn, mà tay cô trắng nõn non mềm, mềm mại phảng phất không có xương cốt..

Ngoài ý muốn, loại cảm giác này, không chán ghét như trong tưởng tượng của mình.

Nhìn thấy vẻ hoảng hốt dưới đáy mắt Lục Bất Trì, thân thể căng chặt của Yến Tề chậm rãi thả lỏng, nhìn con gái bảo bối nhà mình kéo tên nhóc này đi về phía phòng ngủ, không có động tác, chỉ mở miệng nói, "Đợi chút người phụ trách đăng ký của liên minh sẽ đến, con trước cùng Lạc Lạc đi lên lầu, khi nào tới ba sẽ gọi con."

Lục Bất Trì gật gật đầu, đi theo bước chân Yến Lạc, làm cô bé này không cần kéo vất vả như vậy.

Tầng lầu này rất lớn, nơi ở của chỉ huy quân đội liên minh cấp cao, tự nhiên không phải người có xuất thân như Lục Bất Trì có thể nhìn thấy.

Ánh mắt Lục Bất Trì nhịn không được nhìn trái nhìn phải, đi theo cô bé này quẹo trái quẹo phải, đi vào một căn phòng.

Đôi mắt cô bé sáng ngời, quay đầu lại một bộ hiến vật quý kéo Lục Bất Trì vào.

Lục Bất Trì vốn đã quyết định mặc kệ là tình huống như thế nào đều phải nhẫn nại, nhưng nhìn đến cảnh tượng trước mắt vẫn không nhịn được hơi sửng sốt.

Bất đồng với phong cách đáng yêu như công chúa trên người cô nhóc này, cũng không giống với tưởng tượng của hắn lúc nãy.

Phòng này dị thường rộng, so với nơi lúc trước một nhà bọn họ ở đều lớn hơn không ít.

Phong cách giản lược, nhìn xa hoa thoải mái, bên trong có đầy đủ mọi dụng cụ hắn từng thấy hoặc chưa từng thấy, lại không có vẻ lạnh lẽo, vài chỗ còn bày mấy con thú bông đáng yêu.

Yến Lạc bên người hắn đã sớm chạy vào, ôm một con búp bê vải đáng yêu lớn gần bằng một nửa người cô đi tới.

Búp bê vải kia cũng là một thân váy công chúa màu hồng nhạt, nở nụ cười sáng lạn, nhìn có chút buồn cười, bất quá vẫn nhìn ra được đây là dựa theo hình dạng cô nhóc này mà chế tác.

"Tiểu ca ca anh có thích không?" Mạnh mẽ đem búp bê vải trong lòng mình nhét vào lòng Lục Bất Trì, lại lần nữa bắt lấy tay hắn, mang hắn vào trong.

Âm thanh của Yến Lạc có chút vui sướng, ý tranh công rất là rõ ràng.

Rũ mắt nhìn búp bê trong tay mình, Lục Bất Trì đi theo bước chân của Yến Lạc.

Cũng đúng, liên minh muốn bồi dưỡng hắn, đều đưa hắn đến trong nhà Yến Tề, tự nhiên sẽ không đối với hắn hà khắc.

Nghĩ như vậy, bàn tay bị Yến Lạc giữ chặt lại không tự chủ được nắm ngược lại một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play