*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chuyển ngữ: Andrew Pastel
36.Tàu đến ga Đại Lý vào sáng hôm sau, tôi ngủ trên xe rất nông, ngồi vẹo cả cổ. Bạch Đoạn lúc xuống xe hai mắt đỏ hoe, xem ra cũng không khá hơn tôi. Hai chúng tôi bước ra cổng ga theo dòng người tấp nập, đâu đâu cũng có taxi mời chào khách, bao bọc xung quanh chúng tôi là một biển người xa lạ chen chúc xô đẩy nhau.
"Cẩn thận, trong ga nhiều móc túi lắm." Anh nhắc nhở tôi.
"Ừm." Tôi trả lời, nhìn thành phố xa lạ, đột nhiên cảm thấy mọi thứ đều như một giấc mơ.
Tôi và anh ấy không ăn sáng trên tàu, cũng không rửa mặt đánh răng, râu ria xồm xoàm luộm thà luộm thuộm. Nhưng lúc này chúng tôi còn chẳng thèm chọc ghẹo nhau, vào nhà vệ sinh công cộng đến bồn rửa mặt hứng nước tát hai cái lên mặt, râu thì không cạo được nên đành để nó mọc.
Tôi cùng anh đến một quầy hàng nhỏ cạnh ga xe lửa gọi hai tô mì gõ, Bạch Đoạn trích tiền mua một con dao cạo bằng nhựa trong tiệm tạp hóa bên cạnh, mặt mày hớn hở. Hai chúng tôi tìm một nhà vệ sinh công cộng khác mở vòi nước cạo râu, con dao nhựa chất lượng không tốt, Bạch Đoạn vừa cạo vừa la oai oái. Lát sau, đến lượt cạo râu cho tôi, tôi hếch cằm rướn người về phía trước mong chờ, kết quả Bạch Đoạn quẹt một cái làm sứt cả miếng da của tôi, máu chảy đầm đìa. Tôi xuýt xoa, Bạch Đoạn luống cuống tay chân vốc nước lạnh rửa cho tôi, luôn miệng nói xin lỗi, xin lỗi, chắc không để lại sẹo đâu ha? Tôi ấn vết thương, nói không biết nữa, Bạch Đoạn nói này, em đừng giận, hay là em quẹt lại anh đi?
Tôi nói, thôi bỏ đi, anh cất con dao nhựa đi, không biết chừng sau này chúng ta còn phải trông cậy vào nó.
Tôi dọn dẹp lại rồi nhìn phố xá tấp nập, chợt cũng không biết phải đi về đâu.
Trương Nguyên ở Mãnh Đôi Lâm Thương, lúc trò chuyện với Quách Nhất Thần, thường nghe anh nói về Cảnh Mã làng Ngõa gì đó, từ bản đồ, nhưng khoảng cách từ đây đến đó khoảng mấy chục trăm km, có một nhánh sông đi qua, nằm sát biên giới Myanmar, được bao quanh bởi núi cao, thung lũng sâu và rừng cây rậm rạp, đây quả thực là một đường vận chuyển ma túy lý tưởng.
"Tới trấn Cảnh Mã à?" Bạch Đoạn nhìn bản đồ hỏi tôi, so so khoảng cách bằng ngón tay, "Cách đây bốn năm trăm km, đúng không?"
Tôi với anh nhìn nhau, suy nghĩ một hồi, tôi dùng điện thoại công cộng ven đường gọi vào điện thoại di động của Quách Nhất Thần, nhưng vẫn tắt máy. Bạch Đoạn suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Em biết công ty trà của cậu ta ở đâu không?"
Tôi vỗ đầu: "Ôi trời ơi, sao em ngu quá. Biết thế mình xuống xe ở Côn Minh. ra chợ nghe ngóng công ty trà Phổ nhĩ là biết."
"Cậu ta không ở Côn Minh đi cũng công cốc thôi. Mấy đàn em của cậu ta có thể không nhận ra em đâu, làm gì có thể tùy tiện đưa em đến nơi giao dịch." Anh nghĩ, "Công ty trà của Quách Nhất Thần có chi nhánh ở nơi khác không? Công ty của cậu ta cũng phải có một cái quán giới thiệu, bán lẻ trà chứ nhỉ."
Tôi ngạc nhiên: "Em thật sự không biết." Thường ngày tôi và Quách Nhất Thần cũng không nói về mấy chuyện này.
Chúng tôi ngượng ngùng đi dạo trên đường Đại Lý một lúc, chợt tôi nhìn thấy một quán cà phê internet bên kia đường, tôi phấn khởi túm lấy Bạch Đoạn: "Này, hay là lên mạng xem thử đi."
Bạch Đoạn thấy hợp lý, không nói lời nào đi theo tôi vào quán cà phê Internet. May là hai chúng tôi nhìn là biết người trưởng thành nên chủ tiệm net không yêu cầu chúng tôi trình thẻ căn cước; hai chúng tôi tìm một phòng đơn, bắt đầu tìm kiếm tên các quán trà Phổ nhĩ trên Baidu. Có hơn chục trang kết quả trên Baidu, về cơ bản là quảng cáo. Tôi muốn xem Quách Nhất Thần có làm trang chủ của công ty hay không, phát hiện là không có, tôi vừa thầm mắng đồ lười biếng vừa nhìn từng vị trí. từng người một để xem có thông tin hữu ích nào không.
"Ở đay có thông tin liên hệ công ty này." Bạch Đoạn chỉ vào một trong số mấy thông tin, "Đại diện pháp lý là Quách Nhất Thần."
Tôi thấy tên Quách Nhất Thần xuất hiện trắng trợn như vậy trên Baidu như thế mà đột nhiên cảm thấy rất vui. Nhấp vào trang web, sau tên Quách Nhất Thần còn có một chuỗi số điện thoại di động.
"Đây không phải là số điện thoại di động của anh ấy." Tôi nhìn lướt qua nói, "Anh ấy không dùng số này để liên lạc với em".
"Dĩ nhiên rồi. Số điện thoại cá nhân mà lên mạng search một cái là ra khác gì tìm chết đâu." Anh lại nhìn nhìn, "Em ghi lại thông tin liên hệ của công ty đi. Mã vùng là Côn Minh, điện thoại cố định này là số của quán trà thật đó."
Tôi ghi số điện thoại của quán trà Nhị Thái lên mặt sau của vé tàu, cùng Bạch Đoạn xem trên mạng thì không còn thêm thông tin gì hữu ích cả. Lúc này thời gian ở trên mạng đã gần một giờ, tôi với anh tranh thủ xem được gì nữa thì xem, rồi tắt máy tính, ra khỏi quán cà phê Internet.
Chúng tôi tìm đến một bốt điện thoại công cộng gọi đến quán trà Nhị Thái, người nghe máy là một cô gái trẻ, chắc là thư ký quầy lễ tân hay gì đó, hỏi tôi có việc gì không, tôi nói xin cho gặp Quách Nhất Thần, cô gái lịch sự nói, ông chủ của chúng tôi hiện đang không có ở đây. Anh có thể liên hệ với quản lý của chúng tôi, sau đó nói một hàng số rồi hỏi tôi xem tôi có muốn chuyển máy không. Tôi ngẩn người, hồi lâu mới nhớ ra trong đám vệ sĩ riêng của Quách Nhất Thần có một người tên Tam Miêu, tôi mạnh dạn hỏi có Tam Miêu ở đó không? Cô gái lịch sự nói, xin lỗi công ty chúng tôi không có người này.
Bạch Đoạn trừng mắt nhìn tôi: "Ai lại đi hỏi như thế? Em chống mắt lên mà xem đây."
Tôi hỏi thế phải nói làm sao? Anh đưa tôi đi thêm vài con phố, đổi một bốt điện thoại công cộng mới gọi đến, giả giọng khàn khàn lơ lớ nói với cô gái trẻ: Chào cô, đây là công ty trà Nhị Thái, đúng không không?
Cô gái trẻ lịch sự nói vâng.
Bạch Đoạn nói ông chủ của cô có thu mua trà không, chúng tôi có một lô Phổ nhĩ lâu năm ở đây đang muốn bán.
Cô gái hỏi, Phổ nhĩ của ngài là năm nào? Số lượng bao nhiêu?
Bạch Đoạn vừa nghe đã choáng váng, tôi cũng sững sờ cả buổi, sau đó nghe Bạch Đoạn chém gió: "20 cân Phổ nhĩ năm 1983."
Tôi vội véo anh một cái, nói anh chém gió thành bão à, mấy năm nay giá cả tăng vọt anh không biết sao, Phổ nhĩ năm 1983 giờ tương đương giá vàng rồi đó.
Cô gái nghe xong thực sự rất phấn khích, cô ấy nói, chờ một lát tôi chuyển cuộc gọi cho quản lý của chúng tôi, anh ấy sẽ nói chuyện với ngài thêm.
Bạch Đoạn hoảng sợ, nói không vội, tôi chỉ hỏi thôi, quán trà của cô ở tỉnh thành phải không, vận chuyển xa rất phiền phức, cô có chi nhánh nào khác có thể thu mua không?
Cô gái nói không sao, thương lượng xong chúng tôi có thể đến tận nơi xem hàng.
Tôi không thể không liếc nhìn Bạch Đoạn, anh cũng đổ mồ hôi đầy đầu, nói, vậy thì tốt quá, nhưng chúng tôi đang ở Lâm Thương.
Cô gái trẻ cười, nói không cần lo lắng, công ty trà của chúng tôi có văn phòng ở Lâm Thương.
Bạch Đoạn vui mừng, nói vậy là quá tốt rồi, địa chỉ ở đâu vậy? Tôi bảo người của chúng tôi mang trà đến văn phòng nói chuyện trực tiếp với người của bên cô luôn.
Cô gái nói vậy cũng được, sau đó bảo chúng tôi đợi một lúc, rồi báo địa chỉ cho Bạch Đoạn, bảo anh đến văn phòng Lâm Thương bàn chuyện làm ăn, cuối cùng còn dặn đi dặn lại Bạch Đoạn đừng bán 20 cân phổ nhĩ đó cho quán trà khác.
Bạch Đoạn ghi lại địa chỉ cô ấy nói, cúp điện thoại, đắc ý phe phẩy tờ giấy ghi "Số 37 đường Trung Đường, thành phố Lâm Thương" trước mũi tôi.
"Được rồi, em biết anh thông minh mà, đừng có lắc, được không?" Tôi chua chát nắm lấy tờ giấy..
Sau khi hạ quyết tâm đi Lâm Thương, Bạch Đoạn và tôi không còn là ruồi không đầu không có phương hướng nữa. Buổi trưa, tôi cùng anh ăn cơm ở một cửa hàng nhỏ trên phố, hai người ăn hết hơn 20 tệ. Chúng tôi hỏi bà chủ trạm xe đường dài, cầm khăn lau miệng rồi lại đi ngay.
Xe buýt đường dài đi về phía nam dọc theo Quốc lộ 24, từ Đại Lý đến Lâm Thương mất năm sáu giờ. Bên ngoài bến khách cũng có vài cảnh sát giao thông hút thuốc trên xe máy, lần này tôi và Bạch Đoạn không hiểu sao lại bình tĩnh, Bạch Đoạn thậm chí còn đến hỏi đường, theo chỉ dẫn của cảnh sát giao thông đến mua một bao thuốc lá ở tiệm tạp hóa bên cạnh.
Lúc tôi đứng ở sảnh chờ Bạch Đoạn, không chút nghĩ ngợi nhìn cảnh sát bên ngoài, tâm trạng tôi đột nhiên rất phức tạp. Mang theo một chiếc túi du lịch kém chất lượng, tôi nhìn đám đông náo nhiệt xung quanh, chợt nhận ra tôi đang chạy trốn, đúng vậy, tôi bây giờ đang chạy trốn. Điều này khiến tôi cảm thấy không thể tin được. Một ngày trước, tôi vẫn ở Phù Châu, lái một chiếc Volvo nghĩ vơ nghĩ vẩn về khóa học tự chọn, nhưng bây giờ tôi đã lang thang khắp nơi. Ngay lúc đó, tôi nghĩ đến nhiều người, mẹ, ông, bà, và thậm chí cả Chung Viên, trong một khoảnh khắc, tôi hối hận, hối hận vì đã tham gia, hối hận vì đã giúp Quách Nhất Thần rửa tiền. Tôi tự cảm thấy mình là đồ ngốc. Tôi tự nhủ mình phải sống lâu hơn nữa, giờ tôi không còn mặt mũi nào để đến Cửu Tuyền gặp Hạ Vi Vi.
Có lẽ tôi thậm chí không thể đi đến cùng một nơi với bà ấy, một người tốt bụng và mạnh mẽ như vậy, chắc chắn là phải lên thiên đàng.
Bạch Đoạn đi mua thuốc lá xong trở lại, tôi nắm lấy tay anh ấy, ngẩng đầu lên: "Ga số 4, vé đã mua xong rồi."
Anh ngạc nhiên nhìn tôi đang nắm tay anh.
"Anh ngẩn ra làm gì? Hai mươi phút nữa xe chạy đó." Tôi siết chặt anh, không chú ý đến vẻ ngạc nhiên của anh, tôi kéo anh ta đến ga số bốn. Anh không nói lời nào, cùng tôi nắm tay đi, bến xe rất đông người, không ai để ý đến chúng tôi.
"Sao em nắm tay anh hoài vậy?" Anh không nhịn được hỏi.
"Em sợ anh bị lạc." Tôi khịt mũi.
"Anh bị lạc khi nào?"
"Đề phòng thôi."
Xe buýt đi một đường dài về phía nam, khi chạy đến huyện Vân, tài xế tìm một cây xăng để xuống xe, những người khách trên xe cũng xuống xe để giải quyết việc "khẩn cấp nội bộ". Bạch Đoạn bảo tôi trông túi trên xem hai chúng tôi thay phiên nhau đi xuống, tôi nói được, để anh ấy xuống trước. Hút hết một điếu thuốc, Bạch Đoạn quay lại, một tay đè tôi lại: "Phía dưới có xe quân sự."
Tôi sửng sốt, rồi trấn an anh: "Xe quân sự chỗ nào cũng có, anh đừng lo."
"Biển số xe là của Phù Châu." Anh lại liếc về hướng cửa xe, "Xe địa hình Mitsubishi, anh không dám nhìn vào trong."
Tôi nhủ thầm chắc không đen đến vậy đâu nhỉ? Phù Châu là khu vực quân sự lớn, có xe quân sự biển số Phù Châu chạy xung quanh cũng là bình thường, với xe đặc chủng của cha Bạch Đoạn là xe biển đỏ.
"Từ Phù Châu đến Lâm Thương phải đi qua quốc lộ 24. Nếu hôm qua xuất phát từ Phù Châu lái xe liên tục, bây giò có lẽ cũng đến được huyện Vân." Bạch Đoạn cắn môi, "Em nghĩ..."
Tôi quả quyết: "Không sao đâu, anh đừng sợ, em đi xuống xem một chút."
"Cẩn thận đó."
"Ừm."
Tôi nhẹ nhàng bước xuống xe, đi vào nhà vệ sinh của cây xăng thì thấy một chiếc xe địa hình màu trắng đậu gần lối ra của cây xăng, cửa xe hai băng ghế mở hờ, có lẽ mọi người trên xe cũng xuống đi vệ sinh. Trên cửa kính xe dán phim chống nắng, tôi không nhìn rõ bên trong, cũng không dám đứng nhìn xe quá lâu. Tôi đi theo vài hành khách trên chuyến xe đường dài vào nhà vệ sinh của cây xăng để giải quyết việc khẩn cấp, sau khi rửa tay, tôi thoáng thấy một người đàn ông mặc thường phục đi về phía nhà vệ sinh.
Vì người đó ăn mặc bình thường nên tôi cũng không quan tâm lắm.
Cho đến khi tôi đến gần hơn, tôi giật điếng người: Người đó hóa ra là Bạch Tuấn Khanh!!
- -
Mai lại đăng nữa nha, từ h đến hết tuần sau mỗi ngày một chương, đăng bù tuần rồi khum đăng xD./.