*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chuyển ngữ: Andrew Pastel
29.Đêm giao thừa, tôi cô đơn không nơi trở về, lại được mẹ Trương Nguyên mới đến nhà ăn tất niên. Mẹ Trương Nguyên hai năm nay đã già đi rất nhiều, tóc bạc trắng, hai bên Thái dương cũng bắt đầu trổ đồi mồi lớn nhỏ, hiển nhiên việc bếp núc cũng không lanh lẹ như khi trẻ.
Trương Nguyên ở trong bếp giúp mẹ vo gạo, anh vừa châm nước vừa nói, hay là con thuê người giúp việc nhà như đun nước, nấu ăn, lau nhà nhé, bố và mẹ mỗi ngày dắt nhau ra công viên đi dạo, an ổn mà dưỡng già thôi.
Mẹ Trương Nguyên cười một tiếng, nói mẹ vẫn khỏe, chưa già đâu, nếu con thực sự muốn tìm một người để chăm sóc bố mẹ thì tốt nhất là kết hôn, cưới vợ về nhà đi.
Trương Nguyên nghe đến đây, không nói gì nữa.
Mẹ anh không ngừng cố gắng, liên tục gặng hỏi con thấy thế nào? Cái cô gái sếp của con giới thiệu ấy? Con nghĩ thế nào?
Con không nghĩ gì cả. Trương Nguyên nói nhỏ.
Này, chẳng lẽ con chê người ta không xinh à? Mẹ anh nóng nảy nói, tìm vợ sống chung cần đẹp quá làm gì? Người sếp con giới thiệu chắc chắn phải là người đảm đang, không cứng đầu, dễ dạy dỗ. Nếu con thấy ổn...
Mẹ, có phải nuôi mèo đâu. Dễ dạy dỗ là sao?
Aizz, chỉ là một cách nói thôi. Mẹ Trương Nguyên đoán có lẽ anh không muốn nhắc đến chủ đề này nên dừng lại.
Tôi thấy bầu không khí bắt đầu trở nên căng thẳng, liền cười nói với mẹ anh: "Trương Nguyên còn trẻ mà bác. Không cần phải kết hôn vội vàng đâu. Hơn nữa anh ấy còn đang ở trong quân đội, vợ chồng sống hai nơi ảnh hưởng đến tình cảm, thà rằng khoan hãy kết hôn, cháu nghĩ đợi hai năm nữa Trương Nguyên trở về rồi cưới cũng không muộn.
Mẹ Trương Nguyên thấy tôi nói cũng có lý, mỉm cười gật đầu rồi lại tiếp tục làm việc của bà.
Tôi không khỏi nhìn Trương Nguyên, thấy anh thở dài không nói gì. Vốn dĩ tôi muốn nói với anh thêm vài điều để khai thông suy nghĩ của anh, nhưng lời đến miệng cũng không thể nói ra được.
Vấn đề của anh phức tạp hơn tôi rất nhiều.
Buổi tối, tôi và Trương Nguyên cùng bố anh nhắm chút rượu, vui vẻ ôn lại những chuyện lúc còn ở khu nhà ngang. Khi nói đến chuyện mở nước lên tắm, tôi hỏi Trương Nguyên: "Lúc đó cả khu nhà ngang nhà anh là tắm rửa xa xỉ nhất. Cái thùng gỗ lớn kia còn không vậy anh?"
Bố Trương Nguyên nói nó vẫn còn, dọn nhà thì cất nó vào trong kho, đã lâu không động vào.
Trương Nguyên vui vẻ, nói hồi còn bé em thích chết cái thùng gỗ nhà anh, hôm nay có muốn tắm lại nó không?
Tôi nói có, lấy ra nhanh nhanh đi, lúc nhỏ em còn khóc vòi mẹ em cái thùng gỗ nhỏ để tắm giống nhà anh luôn đó.
Dứt lời, tôi đi tìm thùng gỗ, mẹ Trương Nguyên không kìm được mà mắng chúng tôi một hồi, nhưng cuối cùng vẫn giúp chúng tôi chuyển thùng vào phòng tắm, lau chùi sạch sẽ rồi cho nước nóng vào. Bảy tám giờ tối, bố mẹ Trương Nguyên ngồi trên ghế sô pha chờ xem chương trình Tết, còn Trương Nguyên và tôi hi hi ha ha cởi quần áo nhảy vào thùng gỗ tắm.
"Xích qua một chút coi." Trương Nguyên không ngừng đạp lên người tôi, "Đệt bà, em to ra như thế từ bao giờ vậy. Hồi học cấp ba anh với bố anh còn ngồi vừa cái thùng này đó."
Chúng tôi nhích qua nhích lại một hồi lâu, cuối cùng cũng ổn định được vị trí, gác một cánh tay bên ngoài thùng, hơi nước bốc lên, cảm giác rất thoải mái.
Tôi nhìn chằm chằm xuống nước một lúc, đùa: "Nguyên Nhi, em đoán này nếu cái tên Quách Nhất Thần kia đột nhiên chạy đến nhà anh, thấy cảnh này chắc anh ấy phun ra máu mất."
Trương Nguyên nở nụ cười: "Phun cái gì mà phun, nói chúng ta say rượu làm bừa là được rồi?"
"Ha ha ha." Tôi mỉm cười đá vào chân anh: "Sau đó sáng mai ra có hai xác chết trôi trên sông Tỳ Bà ngày đầu tiên của năm mới luôn."
Trương Nguyên trừng mắt nhìn tôi: "Anh nghĩ cậu ấy nhiều nhất là cởi quần áo rồi cùng nhau nhảy vào thôi. Từ nhỏ đến giờ cậu ấy sợ nhất là cô đơn, bị bỏ rơi mà."
"Anh ấy mà nhảy vào anh ngồi yên nổi không?" Tôi chọc anh.
"Sao anh không thể ngồi yên?" Trương Nguyên đỏ mặt quay đầu sang một bên.
"Nếu anh ấy thực sự khỏa thân nhảy vào, anh mà còn ngồi bình thường được thì là anh bị liệt dương rồi." Tôi hùng hồn đưa ra kết luận.
"Em nói bậy bạ gì đó?" Trương Nguyên không kiêng nể gì đạp vào tôi một cái, nếu không phải ngâm trong nước, hàng họ của tôi đã bị anh đạp rụng.
"Đệt bà, Trương Nguyên, anh còn là con người không vậy?" Tôi vừa mắng vừa nhích người qua chỗ khác.
"Em có dùng cái thứ đó để nối dõi tông đường đâu mà xót?"
"Cái chỗ này có phải chỉ cho sinh đẻ đâu? Còn có thể dùng để hưởng thụ niềm vui cuộc sống mà, chẳng hạn như niềm vui 'ấy ấy'."
"Con thú nó còn biết sung sướng đó!"
Tôi nghiêm mặt nói: "Này Trương Nguyên, em đang nghiêm túc với anh đó, anh và Quách Nhất Thần có thể tiến triển nhanh lên một chút được không? Anh cũng biết tâm tư của mẹ anh rồi còn gì, bây giờ chỉ có như thế, sang vào năm nữa chắc chắn sẽ càng ngày càng hối thúc hơn, mà anh như vậy... "
"Anh biết." Trương Nguyên nhìn khoảng không vô định, cười yếu ớt "Cậu ấy là con gái anh đã cưới về từ lâu rồi, nhưng có một số chuyện... không thể thay đổi được."
"Chuyện gì?"
"Tính hướng."
"Cái gì?" Tôi không nhịn được ngồi dậy nhìn anh.
"Quách Nhất Thần không thích đàn ông." Trương Nguyên nói nhỏ.
"Anh ấy..." Tôi chết lặng. "Em, em luôn nghĩ rằng anh ấy... anh ấy cũng.....Chỉ là anh ấy chưa mở lòng với anh."
"Cậu ấy không phải đồng tính luyến ái, sinh lý luôn có bài xích." Trương Nguyên nhìn tôi, "Cho nên anh nghĩ cho dù em với Bạch Đoạn có gập gềnh thế nào thì tóm lại vẫn là rất hạnh phúc."
Vài ngày sau mùng một, tôi chợt nhớ ra tôi phải nộp luận văn bệnh lý học lúc khai giảng, tất cả những luận văn CAJ tôi làm ở trường trước kỳ nghỉ đều nằm trong cái laptop tồi tàn của tôi. Một tháng trước, tôi mang nó đến nhà thuê của Bạch Đoạn, chắc hẳn bây giờ vẫn còn đó.
Tôi có chìa khóa nhà Bạch Đoạn, nhưng câu hỏi là liệu anh có ở nhà bây giờ hay không.
Vốn dĩ tôi nghĩ rằng Bạch Đoạn mới khỏi bệnh nặng, lại còn ngay ngày lễ tết, khả năng vẫn ở trong ngôi nhà đó là rất thấp. Nhưng lúc đó, tôi không biết ma xui quỷ khiến thế nào, do dự một lúc rồi quyết định gọi cho Viên Lị từ Nội khoa Thận, hỏi chị ấy xem Bạch Đoạn đã xuất viện chưa, có biết anh ấy về đâu ở rồi không.
Viên Lị nghe là lạ, cậu còn không biết cậu ta xuất viện sao? Năm ngoái thư ký của bố cậu ấy đã đến làm thủ tục. Cậu ấy được chăm sóc tại nhà, gần như khỏe hẳn rồi. Bây giờ chỉ đang quan sát xem có bị nghiện hay không thôi, nhưng đó không phải là vấn đề lớn.
Tôi nói vậy là tốt, cảm ơn chị.
Viên Lị nói, ơ này, chuyện gì đã xảy ra với hai người đúng không? Bố cậu ấy có biết về hai người không?
Tôi nói chị đừng đoán mò, em chỉ tình cờ hỏi, chị chỉ cần lo việc của chị thôi.
Tôi đặt điện thoại xuống, cũng không biết tâm trạng tôi khi ấy là vui mừng hay mất mát, mặc áo xong, tôi cầm chìa khóa xe xuống nhà. Từ nhà tôi đến tiểu khu Hòa Bình nhấn một lần chân ga đã tới, người bảo vệ ở tiểu khu quen mặt tôi, lúc mở cổng còn chúc tôi năm mới vui vẻ.
Tôi quen đường, thành thạo lên lầu, cửa không thay khóa, mọi thứ vẫn như cũ, nhưng thực ra tôi đã chưa đến đây hơn nửa tháng, lúc bước vào cảm cảm thấy như đây là một thế giới xa lạ.
Tôi nhớ cái laptop đặt trên đầu giường Bạch Đoạn, lúc đó mỗi khi rảnh rỗi tôi thích dựa vào đầu giường Bạch Đoạn lướt net, bây giờ nghĩ lại, tôi không khỏi thấy chạnh lòng. Tôi bước đến tháo dây điện, cầm laptop định đi, lại chợt nhớ ra trong tủ còn ít quần áo, mở tủ ra tôi nhớ ra vẫn còn đôi giày, một vài cuốn sách, một ba lô du lịch, còn có ổ cứng di động và hai cái nhẫn đốt sống cùng...
Tích tắc đó một nỗi buồn dâng lên, dường như có thứ gì đó đang ngo ngoe rục rịch trong cổ họng tôi.
Đôi mắt tôi lướt qua ga trải giường, qua chăn bông, và qua cành cây tiêu huyền nghiêng nghiêng ngoài cửa sổ, tôi chợt cảm thấy mọi thứ thật bàng hoàng, như thể tôi nghe thấy bên tai tiếng Bạch Đoạn nói mẹ nó anh khó khăn lắm mới có thể thích em, thích em, thích em...... Từng chữ từng chữ nhảy múa trên màng nhĩ của tôi, ding ding dong dong, không ngơi nghỉ. Lúc đó tôi mới biết mình đã nhớ anh da diết, cồn cào ruột gan, nhớ anh đến tận xương tận tủy như thế nào.
Tôi nán lại trong nhà anh một lúc, lấy một vài thứ của mình, cuối cùng cũng phải rời đi. Tôi đối diện với phòng của Bạch Đoạn, rất muốn làm một cái hôn khẽ. Đúng lúc này, cửa nhà đột nhiên mở ra.
Tôi đột ngột quay đầu lại, nhìn thấy Bạch Đoạn đang đứng ở cửa chăm chú nhìn tôi, khiến tôi cảm thấy máu toàn thân đang chảy ngược.
"Em đến rồi à?" Bạch Đoạn nghiêng người dựa lên cửa, sắc mặt của anh vẫn còn trắng, nhưng so với lúc trước ở bệnh viện đã tốt hơn rất nhiều.
Tôi cảm thấy huyệt thái dương của tôi đang nhảy loạn xạ, tôi thắc mắc tại sao Bạch Đoạn lại đột ngột xuất hiện ở đây, anh cũng đến lấy đồ? Vậy thì quá trùng hợp; hay là Viên Lị nói anh ghé qua? Cũng không giống, giả thiết này thấy như đang tự mình đa tình.
"Đã lấy đủ đồ chưa?" Bạch Đoạn nâng cằm chỉ vào máy tính trong tay tôi.
"À, em phải nộp luận văn đầu năm học, bên trong có tài liệu." Tôi đáp nhẹ nhàng.
Anh gầy hơn nhiều, cằm rất nhọn, có thể nhìn thấy các góc cạnh xương hàm.
"Không ngồi một lát sao?" Anh xoay người đóng cửa, nhìn quanh một vòng: "Nơi này bị ghẻ lạnh đến mức thậm chí còn không có nước nóng. Em đợi chút anh đi đụn nước cho em".
Tôi muốn nói không, nhưng nhìn bóng lưng của Bạch Đoạn đi về phía nhà bếp, tôi như bị bỏ bùa, cả người không thể cử động, mắt tôi dán chặt vào anh, không thể rời đi. Bạch Đoạn bây giờ gầy, không còn tràn đầy sức sống như lúc trước, nước da tái nhợt, tóc rối bù, không đẹp như khi đó, nhưng tôi nhìn anh như người mất hồn, dán chặt mắt vào mỗi bước đi, mỗi cử động của anh. Khi anh nhấc ấm lên, cánh tay yếu ớt hơi run rẩy, tim tôi như bị một con mèo nào đó cào vào.
Tôi muốn nói không cần mất công như thế, một lát nữa tôi rời đi ngay. Nhưng tôi không thể làm được, tôi luyến tiếc. Tôi biết tôi thích nhìn Bạch Đoạn đứng trong bếp đun nước cho tôi, nhìn anh ấy đứng trước bếp mà loay hoay nấu nướng chăm sóc cho tôi; bóng lưng anh, cổ anh, cả mái tóc bù xù của anh đã từng là của tôi, cho dù bây giờ chỉ cần duỗi tay ra là có thể chạm được vào, nhưng tôi không thể. Tôi biết khi tôi đưa tay ra, tôi sẽ hủy hoại anh mất.
"Em muốn uống Phổ nhĩ hay Thiết Quan âm?" Anh hỏi tôi nhẹ nhàng.
"Thiết Quan âm."
"Ừ." Anh lấy lon trà trong tủ ra, pha trà rồi đưa cho tôi. "Cẩn thận coi chừng nóng." Đôi mắt sáng sâu không thấy đáy.
./.