*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chuyển ngữ: Andrew Pastel
26.Đôi mắt phượng của Khâu Vũ Sơn không quá dài hẹp nhưng rất có thần, mỗi khi liếc mắt giống như có thể phóng ra thiên đao vạn quả ghim thẳng vào đối thủ, thật sự là quỷ dị. Ông ta và Quách Nhất Thần vừa bàn chuyện kinh doanh vừa uống trà, ngữ điệu bình thản nhưng nội dung nghe đến rợn sống lưng, như tháng trước xuất bao nhiêu khẩu Cole, tháng này mua bao nhiêu đạn dược, nói thản nhiên như buôn bán đồ ăn, mang theo một chút bất cần đời của những kẻ lăn lộn giang hồ. Quách Nhất Thần vẫn bình tĩnh, có lẽ đã quen với kiểu nói chuyện của Khâu Vũ Sơn, anh vẫn giữ thái độ bằng mặt nhưng không bằng lòng. Tôi nghe một hồi thì choáng váng cả đầu óc, nghĩ thầm cái giới xã hội đen này, sống mái với nhau thì dùng AK47 chứ cũng chẳng thèm dùng súng M16 loại mấy bà mấy chị hay dùng nữa ; lại còn có cả Cole, dạo này tư nhân cũng có thể đi phát động Phong trào Ngũ tứ được luôn.
(*) Phong trào ngũ tứ (4/5/1919) Sau khi Chiến tranh thế giới thứ nhất kết thúc, bản Hiệp ước Versailles có điều khoản chuyển giao chủ quyền tỉnh Sơn Đông (Trung Quốc) từ tay Đức sang cho Nhật Bản. Các tầng lớp nhân dân Trung Quốc, đặc biệt là học sinh sinh viên đã đứng lên đấu tranh chống lại quyết định này.Tôi cầm ly trà phổ nhị của Khâu Vũ Sơn ngu ngốc ngồi uống, đầu óc lúc thì trôi đến bệnh viện nơi Bạch Đoạn đang nằm, lúc thì là hình ảnh Tạ Cẩm Hòa trên TV. Huyệt thái dương không ngừng nhảy lên, não tôi bắt đầu thất thần.
"Mấy ngày nay Thẩm Uyển cứ cãi với tôi về cha cô ấy, làm cuộc sống với nhau chẳng còn vui vẻ." Khâu Vũ Sơn nhìn Quách Nhất Thần cười, "Cho nên người ta mới hay nói phụ nữ luôn làm hỏng việc. "
Quách Nhất Thần liếc ông ta một cái, hừ nói: "Cô Thẩm là báu vật của ông."
Khâu Vũ Sơn cười: "Cũng chỉ là một phụ nữ."
Cuộc trò chuyện giữa Khâu Vũ Sơn và Quách Nhất Thần bỗng nhắc đến tên Thẩm Uyển, tôi giật mình một cái, lôi suy nghĩ từ chín tầng mây về.
Quách Nhất Thần chế nhạo: "Ông chủ Khâu, nếu ông có điều gì muốn nói, thì hãy nói thẳng, đừng cứ vòng vo như vậy. Ông thật sự cho rằng tôi đáp máy bay đi xa như vậy chỉ để cùng ông uống trà à?"
"Tôi thật sự cho là như vậy đấy." Khâu Vũ Sơn cười nhạt, Quách Nhất Thần tức đến không nhịn được, trên trán trồi lên mấy đường gân xanh."
"Nhất Thần, tôi có thể nói thẳng với cậu về chuyện Tân Hiệp Hòa." Khâu Vũ Sơn chẳng biết vì sao lại quét mắt qua liếc nhìn tôi lần nữa, "Tôi thực sự là muốn xuống tay với Tân Hiệp Hòa, nhưng tôi cũng không thể làm nó một mình."
"Ông chủ Khâu, một trong những cổ đông của Tân Hiệp Hòa đang ngồi bên cạnh ông đó, ông nói câu này không thấy ngượng sao?" Quách Nhất Thần hỏi ông ta.
Khâu Vũ Sơn không trả lời thẳng Quách Nhất Thần, mà nhấp một ngụm trà: "Nhất Thần, tôi biết rõ chuyện bên cậu, nếu cậu tham gia hợp tác với tôi, Tân Hiệp Hòa sẽ không có vấn đề gì."
Những gì Khâu Vũ Sơn nói khiến tôi bối rối.
"Tôi gọi cậu Hạ đến đây cũng vì việc này." Khâu Vũ Sơn quay sang tôi, "Cậu Hạ có tài sản trong tay, cũng có danh tiếng bên ngoài. Vấn đề tài chính chắc cũng tiện lợi đôi chút."
Tôi suýt phun cả máu: "Ông muốn mượn danh tôi để rửa tiền à?"
"Có thể nói là như vậy." Khâu Vũ Sơn mỉm cười. "Cậu xem như là người của Nhất Thần, làm một số việc khá thuận tiện."
Tôi cảm thấy dây thần kinh não của tôi muốn vỡ tung ra rồi, nếu có một viên gạch trong tay tôi sẽ không ngần ngại gì mà đập vào đầu ông ta mấy cái.
"Ông nghĩ tôi sẽ hợp tác với ông sao?" Quách Nhất Thần cười, "Ông chủ Khâu, ông đánh giá cao tôi quá rồi."
"Nhất Thần, tôi không thảo luận chuyện này với cậu." Khâu Vũ Sơn cười nhạt, "Hôm nay đến đây rồi, tôi cũng không ngại ngần mở cửa nói thẳng. Năm đó khi cậu kéo Ngô Đao Tử ngã ngựa, vì sao tôi vẫn không tính toán trả đũa với cậu, tôi nghĩ trong lòng cậu cũng biết rõ mà đúng không; Ngô Đao Tử khi đó là một người có máu mặt ở ba tỉnh Tây Nam, cậu hại hắn ta như thế mà vẫn có thể sóng êm gió lặng như vậy, cậu cũng đoán được lý do là gì. Hôm nay tôi can đảm gọi điện cho cậu đến đây cũng không phải là chưa chuẩn bị sẵn sàng gì. Nếu hôm nay cậu dám nói cho tôi một chữ không, điều gì chờ đợi cậu khi quay về, thật sự không thể nói trước được."
Lòng tôi dâng lên một sự chán ghét, ánh mắt của Khâu Vũ Sơn lại đảo lên người tôi: "Còn cậu Hạ, cậu cũng biết morphine dạo này đắt đỏ lắm mà nhỉ. Tuy 300mg cũng không quá quý giá, nhưng nếu chỉ cho một người dùng thì cũng xót lắm đấy."
Tôi sửng sốt, một ngọn lửa căm phẫn không thể khống chế xông lên, mẹ nó đây rõ ràng là lời đe dọa công khai. Khâu Vũ Sơn luôn độc đoán khi nói hay làm việc, ông ta cũng tự tin hơn những người khác rất nhiều, thoạt nhìn đã biết có người đứng sau chống lưng. Tôi cân nhắc một hồi, nghĩ Bạch Đoạn thì không cần quá lo, Bạch Tuấn Khanh là trung tướng ngang hàng với bí thư tỉnh ủy, quân huy cũng có thể đè chết người, Khâu Vũ Sơn dù muốn cũng không thể tự tiện động vào quan lớn. Lúc tiêm ma túy, Khâu Vũ Sơn có lẽ cũng tính toán không đi quá giới hạn, Trung tướng Bạch nếu ra tay thì có bao nhiêu súng đạn phi pháp của ông ta cũng không động được vào một ngón tay của Bạch Đoạn. Nhưng còn Quách Nhất Thần, Khâu Vũ Sơn nắm rất nhiều điểm yếu của anh, Khâu Vũ Sơn mạnh tay độc ác hơn anh, Quách Nhất Thần chắc chắn không phải là đối thủ của ông ta.
"Vậy ông thật sự quyết tâm tẩy trắng?" Quách Nhất Thần chế nhạo "Lại còn phát huy tinh thần cộng sản cơ đấy, muốn kéo chúng tôi vào chung à?
"Nhất Thần, biển khổ vô biên, quay đầu là bờ." Khâu Vũ Sơn khẽ nói: "Tôi biết cậu là tín đồ Phật giáo."
"Khâu Vũ Sơn, ông định lừa ai vậy? Cái vẻ mặt chính nhân quân tử này ông diễn cho ai xem?" Quách Nhất Thần cuối cùng cũng mắng to, không dùng kính ngữ nữa. "Lại còn tẩy trắng cơ đấy? Ông không tự hỏi lại lương tâm mình xem, tay ông đã giết bao nhiêu mạng người rồi, mẹ nó đừng làm tôi ghê tởm."
"Nhất Thần, tay cậu cũng không dính ít máu hơn tôi đâu." Mắt Khâu Vũ Sơn sáng như đuốc. "Cậu tự cân nhắc đi. Ngoài tẩy trắng, bây giờ cậu có thể đi con đường nào nữa?
Quách Nhất Thần tức giận: "Tôi thẳng lưng mà đi trong bóng tối, tẩy con mẹ nó trắng. Nói cho ông biết, làm loại chuyện đó rồi đi dựng đền thờ không phải cách làm của tôi."
"Nhất Thần, tôi cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi." Khâu Vũ Sơn thườn thượt than một câu.
Quách Nhất Thần lúc này đã hoàn toàn xù lông: "Không cần!"
Tôi chấn động trong lòng, mắt chăm chú quan sát cử chỉ của Khâu Vũ Sơn, sợ ông ta sẽ đột ngột rút súng ra bắn tôi và Quách Nhất Thần thành cái sàng. Chờ một lúc lâu, Khâu Vũ Sơn không có phản ứng, chỉ cười nói: "Nhất Thần, tôi biết tính khí của cậu, nhưng có một số việc cậu phải nghĩ đến cho đàn em, cho anh em của cậu. Đây không phải là chuyện của một mình cậu có thể quyết định." Nói xong ông ta lại xoay xoay hai viên ngọc đỏ trong tay, "Nhất Thần, tôi cũng không muốn cậu dính vào; nhưng lão đại ở ba tỉnh Vân Nam, Quý Châu, Tứ Xuyên bị hạ bệ, cũng là cậu đang phô trương cho tôi."
Tôi còn đang tự hỏi chính xác câu này có nghĩa là gì, chưa kịp suy nghĩ ra thì một trong những tên tay chân của Khâu Vũ Sơn ở bên cạnh phòng khách đột nhiên bước vào. Khâu Vũ Sơn không hài lòng liếc nhìn tên đó một cái, hắn đi đến nói điều gì đó vào tai ông ta. Sắc mặc Khâu Vũ Sơn đột ngột thay đổi, ông ta nhìn chằm chằm vào tôi.
Tim tôi run lên, Khâu Vũ Sơn hiếm khi có lúc sắc bén như vậy.
"Tiễn khách." Khâu Vũ Sơn mỉm cười, đứng dậy nói.
"Tại sao, ông chủ Khâu, thậm chí còn không mời chúng tôi một bữa ăn được nữa à?" Quách Nhất Thần cười khẽ nhìn ông ta.
"Miếu nhỏ chứa không nổi Phật của cậu." Khâu Vũ Sơn nhìn tôi, "Chuyện của bác sĩ Bạch chúng tôi làm không tốt. Chúng tôi nhất định sẽ đến xin lỗi lần sau."
Ngay khi những lời này vừa nói ra, tôi thở phào nhẹ nhõm một cái, Nhà họ Bạch rốt cuộc đã ra tay, mà xem ra ra tay cũng không hề nhẹ.
"Ông chủ Khâu, biết sẽ có lúc này thì khi nãy cần gì phải như vậy." Quách Nhất Thần đứng dậy, không quên chế nhạo ông ta trước khi rời đi. "Nói đến cùng, ông còn phải cảm ơn cậu Hạ chuyện này đó, nếu cậu ta không đưa Bạch công tử đi cấp cứu kịp thời, để mất mạng, thì ông cũng không được nhàn hạ như bây giờ đâu."
Khóe miệng Khâu Vũ Sơn giật giật mấy rõ ràng, không nói gì.
"Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Khâu Vũ Sơn, ông phải nhớ kỹ câu này." Quách Nhất Thần không thể nhịn được cười phá lên.
"Nhất Thần," Khâu Vũ Sơn nói từ tốn, "Chuyện khác khoan không bàn đến, nhưng việc tẩy trắng cậu nên suy nghĩ kỹ lại. Tôi đang nghiêm túc nói với cậu đấy."
"Thực sự không cần thiết." Quách Nhất Thần mỉm cười, "Ông chủ Khâu, tôi không cao quý bằng ông."
Xe của Quách Nhất Thần vừa rời Khu đô thị Quốc tế Phù Châu, chúng tôi gặp ngay Trương Nguyên.
"Đệt, cậu ta không hiểu tiếng người hay sao, bảo đừng tới mà cứ đi theo." Quách Nhất Thần nhìn người mặc đồ đen trước mặt, ôm một bụng tức.
Trương Nguyên nhảy xuống xe, theo sau là một vài vệ sĩ của Quách Nhất Thần. Lúc đó trời nhá nhem tối, bộ đồ màu đen của Trương Nguyên khiến anh như tan vào màn đêm.
"Hai người ra rồi à?" Trương Nguyên vẻ mặt khó hiểu, "Tôi còn đang định lẻn vào.".
"Trương Nguyên, ngầu thế, quân đội phát cái này mặc à?" Tôi tiến lên trêu chọc anh, ấn vào sườn trái thử, đúng y như rằng anh mang theo súng.
"Cậu đi vào ngay cho tớ!" Quách Nhất Thần vội vàng nhét anh vào trong xe, "Cậu mặc cái quái gì vậy? Cảnh sát giao thông thấy thì sao?
"Có chuyện gì vậy? Khâu Vũ Sơn tha cho cậu ra ngoài à?" Trương Nguyên ngồi bên cạnh cửa xe hỏi chúng tôi.
"Nhìn cậu kìa, không chắc chắn an toàn tớ dám đem Phi Tử đi gặp Khâu Vũ Sơn sao?" Cách Quách Nhất Thần nói như ẩn một cảm giác tự hào nhè nhẹ, giống như một đứa trẻ cầm giấy khen đến trước mặt người lớn khoe. "Cha của Bạch Đoạn là trung tướng quân đội. Con trai ông bị người ta gây khó dễ bên ngoài một chút cũng có thể mắt nhắm mắt mở cương trực công chính cho qua, nhưng Bạch Đoạn bị tiêm ma túy, người nhà họ Bạch không thể không ra tay. Ô dù của Khâu Vũ Sơn theo tớ biết cũng chỉ đến cấp thành phố, nếu sự việc đi quá xa cũng không lo lót được."
"Bản thân cậu cũng có vấn đề đó còn gì, không sợ ba của Bạch Đoạn cho cậu một băng đạn sao?" Trương Nguyên nói với anh.
"Tớ chỉ lộn xộn ở các tỉnh khác thôi, tạm thời... chắc tớ không bị dính vào đâu." Mắt của Quách Nhất Thần lóe lên, "Hơn nữa, Bạch Đoạn đâu có tuyệt tình như thế, đúng không?" Nói xong anh quay sang nhìn tôi.
"Anh nhìn em làm gì?" Tôi cố gắng giả ngu.
"Lại còn cố đóng kịch, đúng là không biết xấu hổ là gì." Quách Nhất Thần cười nhéo nhéo lỗ tai tôi.
"Bạch Đoạn là Bạch Đoạn, bố cậu ấy là bố cậu ấy. Đây là hai việc khác nhau. Dù sao cậu cũng nên cẩn thận." Trương Nguyên ra dáng một phụ huynh gương mẫu, "Cậu cũng biết tớ không tán thành con đường này của cậu mà."
"Trương Nguyên, cậu cũng muốn tớ tẩy trắng đúng không?"
"Tớ cũng?" Trương Nguyên hỏi.
Quách Nhất Thần ngẩn người: "Không có chuyện gì."
Trương Nguyên lại nhìn tôi.
Tôi chỉ có thể trả lời: "Khâu Vũ Sơn muốn tẩy trắng với Nhất Thần."
Trương Nguyên suy nghĩ hồi lâu: "Cái này... Cái này không phải tốt sao? Tuy rằng ông ta hơi..."
"Tốt con mắt cậu!" Quách Nhất Thần rốt cuộc cũng phát cáu, xoay người lại chỗ cũ, một lúc lâu sau mới liếc nhìn Trương Nguyên một cái, "Không biết thì đừng nói lung tung."
"Nhất Thần, cậu cứ ở trong bóng tối như vậy không phải là giải pháp lâu dài." Trương Nguyên chậm rãi nói, "Tớ đúng là có ý đó, nhưng lực bất tòng tâm."
"Tớ biết, tớ tự biết." Quách Nhất Thần ủ rũ đáp, ngẩng đầu nhìn trời, "Đã muộn rồi, nhanh lên xe đi về đi, ngày mai tớ còn muốn đến bệnh viện thăm Bạch Đoạn đó."
"Sáng mai à?" Trương Nguyên hỏi.
"Mai cậu bận đi xem mắt người ta còn gì, không phải việc của cậu!" Quách Nhất Thần trừng mắt nhìn Trương Nguyên một cái.
- -
Hic, lâu quá mới quay lại, hứa là không gián đoạn nữa, sẽ ra chương thường xuyên ;'(./.