*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Thiệu Quân đến ngày hôm nay mới toàn toàn biết được hoàn chỉnh câu chuyện.

La Cường nói, hắn nghĩ điều đó là xứng đáng.

Thiệu Quân cưỡi lên người La Cường, hai tay bóp cổ hắn, bóp đến mức động mạch chủ của người đàn ông này muốn vỡ nát.

“Anh nghĩ là đáng… đời này của anh như vậy là đáng. Vậy anh có bao giờ nghĩ đến tôi không? Có hỏi ý tôi chưa? Tôi đã đồng ý chưa? Tôi có để cho anh đi sao?!”

“Anh nợ tôi, là con mẹ nó anh nợ tôi, nhưng anh có hỏi tôi chưa, hỏi tôi có chấp nhận lấy mạng anh để trả nợ chưa?!”

Thiệu Quân gầm lên từng chữ một, rống đến kiệt sức, khàn cả giọng.

La Cường nghe từng chữ một, răng cắn chặt môi, ánh mắt rối bời và đau đớn.

“Anh nghĩ anh làm vậy là tốt cho tôi sao? Anh cho là tôi sẽ cảm động đến rơi nước mắt, cảm ơn anh sao? Mẹ tôi mất rồi, tôi không còn gì cả. Ngày nào đó tên khốn nạn anh cũng vui vẻ chết cho xong hết mọi chuyện, thì ngay cả anh tôi cũng mất!”

“La Cường, anh nghĩ anh lúc nào cũng đúng, lúc nào cũng thông minh phải không! Nhưng anh có biết không, anh là một kẻ ngu xuẩn, một kẻ ngu xuẩn…”

Thiệu Quân gầm lên trong nước mắt.

Nhưng chẳng phải anh cũng tự cho mình là đúng và thông minh sao. Anh căm hận La Cường, hận La Tiểu tam nhi, suốt bao nhiêu ngày, luôn cố chấp cho rằng La Chiến làm phiền anh trai mình, anh còn chiến tranh lạnh với La Cường, cố tình tra tấn La Cường …

Hai người ngẩn ra nhìn nhau. Lồng ngực La Cường nhấp nhô dữ dội, hốc mắt sưng lên và đau đớn …

Thiệu Quân đang cưỡi trên ngực La Cường, trong tay không có súng hay dao, nhưng anh rất muốn lấy một con dao nhỏ nào đó cắt tên khốn kiếp này ra thành từng mảnh vụn, nếu không sẽ không thể giải tỏa được những yêu hận trong lòng

Anh lại lần nữa hỏi ép: “Lão nhị, anh vẫn là như vậy sao? Sau này anh vẫn sẽ là người như thế này sao?”

“Lần sau còn dám không?”

“Nếu ngày nào đó anh phát điên, chán sống rồi tiếp tục chơi cái loại này cho tôi xem, xem tôi bỏ anh như thế nào?”

La Cường bị mắng một hồi, đang kiên trì yên lặng đột nhiên đáp: “Em còn đi kết hôn cho ông đây xem không? Còn dám dan díu với phụ nữ không? Cứ thử xem!!!”

Thiệu Quân: “……”

La Cường đúng là là một tảng đá ngàn năm trong hố, vừa thối tha vừa lỳ lợm, thực ra hắn đã xấu hổ và hối hận từ lâu, nhưng cứ ngậm chặt miệng, không chịu thừa nhận lỗi lầm với Thiệu Quân. Hắn vẫn để bụng chuyện Thiệu Quân đính hôn kết hôn với cô gái kia, trái tim già nua của hắn bị tổn thương, mắt hắn đỏ đến mức như sắp chảy máu.

Thiệu Quân gắt vào mũi La Cường: “Tôi kết hôn anh cảm thấy khó chịu? Anh không muốn nhìn tôi vậy sao không đuổi tôi đi? Đừng để tôi ở cùng với anh trong tù! “

La Cường hừ mũi, bĩu môi quay đầu đi.

Hắn không thể rời bỏ Thiệu Quân. Nhưng liệu hắn có thể trưng khuôn mặt già nua này mà quỳ xuống cầu xin Thiệu Quân ở lại?

La Cường sợ rằng Thiệu Quân sẽ không muốn hắn.

Thiệu Quân lại sợ rằng La Cường sẽ không muốn anh.

Đầu Thiệu Quân bùng lên lửa giận, anh xé toạc bộ đồng phục tù nhân của La Cường. Anh ta chưa bao giờ hấp tấp với một người như vậy, gần như thô bạo mà xé, lột sạch quần dài quần lót La Cường.

La Cường trợn tròn mắt, hai tay giãy dụa trên lan can giường: “Em định làm gì vậy?”

Thiệu Quân trừng mắt nhìn hắn: “Anh nghĩ tôi làm gì?”

La Cường: “……”

Thiệu Quân: “……”

Hai người chỉ trừng nhau nửa giây, Thiệu Quân cởi áo sơ mi cảnh phục của anh ra, bứt đứt hai cái nút, sau đó cởi quần, lột trần mình đè lên người La Cường.

Thiệu Quân đã tính toán rất kỹ màn này, chỉ chờ ngày hôm nay. Cảm xúc muốn hoàn toàn lột sạch da ăn hết cả xương, tàn sát bữa bãi tên khốn trước mắt này lấp đầy lồng ngực, phổi cũng đau nhói. Anh thở gấp, hai tay đều run rẩy, anh kéo hai đùi La Cường ra.

La Cường lần này thật sự choáng váng, giãy dụa: “Mẹ nó thằng nhóc này, đừng có đụng vào anh!”

Thiệu Quân không hề tỏ ra yếu thế, độc đoán nói: “Anh còn dám mắng tôi? Hôm nay Tam gia tôi ăn anh đó, thế nào?”

La Cường: “Anh không vui.”

Thiệu Quân: “Anh không vui à? Lúc đó tôi cũng không vui lắm. Nếu để tôi làm anh một lần, tôi sẽ tha cho anh!”

La Cường trừng mắt: “… Em dám!!!”

Thiệu Quân tức giận hét lên: “Tại sao tôi không thể làm được? La Cường, anh là một tên ích kỷ độc đoán, tại sao anh có thể còn tôi không thể?”

“La Cường, hôm nay tôi sẽ cho anh xem, cho anh biết anh là người của tôi!”

“Tôi sẽ cho anh nhớ kỹ lần này!”

Lời Thiệu Quân đượm mùi tàn nhẫn, nghe sởn cả tóc gáy, giống như một con báo đến kỳ động dục …

Hôm nay Thiệu Quân tôi là muốn làm thật, La lão nhị anh có ý kiến ​​gì không, không phải anh muốn lừa gạt tôi, đẩy tôi đi xa sao? Tôi nói với anh, đừng mơ! Hôm nay Tam gia gia đây sẽ làm anh, tôi muốn làm anh hơn một năm rưỡi rồi? Anh là của tôi, anh La Cường sẽ mãi là của tôi, đời này kiếp này cũng đừng hòng bứt ra, từ nay tôi sẽ đổi họ của anh từ La thành Thiệu, để xem anh có còn lên mặt được hay không!

Thiệu Quân lấy mấy thứ trong ngăn kéo đầu giường ra, hai tay rối tung, dầu bôi trơn dính dính khắp giường. Anh tóm lấy thứ giữa hai chân La Cường.

Hai cơ thể dư thừa tinh lực, nhẫn nhịn nửa năm cũng không làm, lần đầu tiên được chân chính nằm trên một cái giường, cả hai ai cũng không nhịn được, suy nghĩ cũng không theo kịp phản ứng chân thực nhất của cơ thể, xương hông cọ vào nhau, dây dưa, thứ kia cứng rắn.

La Cường trong miệng chửi rủa, không vui, nhưng cũng chịu không nổi rừng rậm dưới đũng quần giống như đang bốc lên ngọn lửa khô nóng, dương v*t cứng rắn đứng thẳng lên trời. Lúc chơi bóng chuyền với Thiệu Quân hai ngày trước, hắn đã không kìm được dục hỏa, đến mức nhìn cặp mông trong cái quần cộc của Thiệu Quân cũng cảm thấy hoảng loạn. Lúc này, hai bờ mông trắng nõn kia lại đung đưa trước mắt hắn, không có gì che đậy, làm sao La Cường có thể chịu đựng được?

Thiệu Quân cũng cứng, “Thiệu Quân bé” cậy mạnh đối mặt với La Cường, anh ngửa người lên, áp nó vào bụng hắn, tư thế thật khoa trương.

Thiệu Quân nâng một chân La Cường, sờ mông hắn một cái.

La Cường không nhịn được, đột nhiên nổi điên, đạp Thiệu Quân xuống giường!

Thiệu Quân ngã chổng vó xuống đất, giận dữ hét lên rồi lại trèo lên giường đè hắn xuống: “Anh dám đá tôi!!!”

La Cường tức giận nói lung tung: “Ông đây nói không được là không được….em…em dám!”

Cái mông của con hổ già bị sờ soạng, mắt La Cường rối bời, hắn đột nhiên vùng vẫy dữ dội, cổ tay bị còng kim loại siết lại đầy vết máu, giường gần như muốn sập xuống. Vừa rồi hắn để Thiệu Quân còng tay lên giường là vì muốn chiều đứa nhỏ này, nghĩ Thiệu Quân chỉ muốn đánh hắn, nên hắn cùng lắm là đưa cái mặt già cho anh tát vài cái là được rồi. Sống hơn 40 năm hắn chưa bao giờ bị rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay, trước nay hắn toàn trói người trên giường, đời này La Cường chưa từng bị người khác cưỡng bức.

Mỗi người mỗi tính, không ai giống ai, dù là cùng một mẹ sinh ra cũng vậy. La Cường là một hòn đá cứng nhắc, chỉ có thể làm người khác, hắn không thể chịu được cảnh để người khác làm mình, cho dù người này là Màn thầu hắn yêu thương nhất cũng không được, thật sự không được.

Lúc này nếu trong tay hắn có dao, hắn sẽ thà chặt đứt cổ tay chứ không thể để Màn thầu làm loạn, làm như thế còn có chỗ nào cho cái mặt già này.

Thiệu Quân bị La Cường đối xử như thế, lòng anh chợt chùng xuống, vô cùng thất vọng: “La Cường, anh nỡ làm vậy với tôi sao?”

La Cường sai lầm quay đầu không nói gì.

Thiệu Quân tức giận: “Tôi đã làm gì anh?!”

La Cường: “……”

La Cường dày vò một lúc lâu, cũng ấm ức chịu mà bùng nổ: “*** con mẹ cả lò nhà em, em cứ tới *** ông đây đi, xong rồi thì cút đi, đừng bao giờ đến gặp ông đây nữa!!! “

La Cường nói xong, như quá giận dữ, ánh mắt lộ ra tức giận cùng kháng cự.

Thiệu Quân thở dốc nhìn chằm chằm tên vô sỉ này, trong đầu thầm nghĩ nếu hôm nay cứ cứng rắn, cũng có thể làm được đến cùng, nhưng nếu anh thật sự làm La Cường, tên khốn này có lẽ cả đời cũng không thèm nhìn anh nữa, mối quan hệ của cả hai hoàn toàn đi tong.

Mắt Thiệu Quân từ từ đỏ lên, cầm lấy tuýp bôi trơn …

Anh bôi dầu lên cơ thể La Cường, cưỡi lên, mặt đối mặt. Anh cầm cái thứ cứng rắn cường tráng của của La Cường, dưới ánh nhìn ngạc nhiên của đối phương, đưa vào cơ thể mình.

Phòng ngủ kéo rèm cửa, trên giường hỗn độn, trong phòng tràn ngập tiếng thở dốc nặng nề xen lẫn tiếng rên đau đớn.

Sau một lúc sững người im lặng, La Cường là người hét lên đầu tiên: “Con mẹ nó, đừng làm vậy!…. Màn thầu!!”

La Cường đau, nên hắn biết Thiệu Quân cũng đang đau.

Thiệu Quân với tính tình nóng nảy của thiếu gia và đang tức giận La Cường nên sẽ không tự bôi trơn. Lần trước, La Cường đã phải an ủi anh bằng mọi cách có thể mới bắt đầu đi vào, giờ làm sao anh có thể làm chuyện này một mình?

Lần đầu tiên ngồi xuống, anh cảm thấy đau đến ngực co rúm lại, vươn tay bóp cổ La Cường, cả người run rẩy.

La Cường nóng nảy: “Đừng lộn xộn nữa, em xuống ngay cho anh.”

Thiệu Quân vẫn khăng khăng: “Tôi không xuống đâu. Hôm nay Tam gia đây sẽ đè anh, làm anh…”

La Cường: “…”

Thứ đó của La Cường vừa to vừa dài, khi phần to nhất chen vào thành ruột, Thiệu Quân đau đến chảy nước mắt. Anh thậm chí có thể cảm nhận được từng mạch máu phản nghịch trên cái thứ kia đang nổi loạn cào xé thành ruột mỏng manh và nhạy cảm nhất của mình, khiến anh đau đớn, khiến anh đổ máu. Càng đến gốc dương v*t càng to, lúc ngồi được xuống hết, cả người anh hoàn toàn như bị cái thứ súc sinh này xé thành hai phần.

Nhưng nỗi đau thể xác không đáng là gì so với nỗi đau trong tâm hồn.

Trong ba tháng La Cường tự thú, không biết sống chết kia, làm sao anh sống sót vượt qua? La Cường như cầm khẩu súng mười sáu năm sau, và bắn vào giữa trán anh, khiến não anh bắn tung tóe khắp nơi, chết đi rồi sống lại.

Nó đủ đau để nỗi đau thể xác chẳng còn là gì.

Thiệu Quân tự siết chặt lại, chịu đựng đau đớn một lúc, rồi như không muốn sống nữa, từ từ nâng người lên khỏi La Cường.

dương v*t cứng rắn và mạnh mẽ của La Cường thọc vào sâu trong người anh từ dưới lên trên, ép vào ngực, bụng và cơ hoành của anh, run rẩy lấp đầy lồng ngực anh, như thể nó sắp đâm đến cổ họng anh, khiến anh thở dốc.

Người dưới thân anh cũng đang run rẩy. La Cường toàn thân đều phát run.

La Cường thật sự tức giận, mắng chửi, cố gắng ném người ngồi trên xuống.

“Con mẹ nó em điên rồi, đi xuống!”

“Màn thầu, đừng làm như vậy, đừng tự làm mình bị thương!”

“Màn thầu, chỗ đó của em rách rồi, lỡ bị nhiễm trùng thì phải làm sao?! … Cút xuống mau cho ông đây!!!”

La Cường nhìn chằm chằm động tác của Thiệu Quân, kinh ngạc, chấn động.

Hắn chưa bao giờ làm tình kiểu này với ai khác trên giường, hắn chưa bao giờ gặp người nào táo bạo như Thiệu Quân, đời này hắn sống thật uổng phí …

Toàn thân hắn rối rắm, bắp thịt trên vai và cánh tay vạch ra những đường nét chật vật, hai cổ tay đều bị còng tay cọ đến chảy máu, hắn muốn kéo cái đó ra khỏi cơ thể Thiệu Quân. Nhưng hắn phát hiện ra rằng Màn thầu cũng đang chảy máu, máu chảy ra từ chỗ phía sau, chất dịch nóng đặc chảy ra từ cơ thể anh lại bị dương v*t của hắn không ngừng thúc vào, âm thanh phát ra làm hắn điên cuồng.

La Cường đã làm tổn thương không biết bao nhiêu người trong nửa cuộc đời hắn, kể cả trên giường. Hắn đã thấy nhiều cảnh gào thét chảy máu, hắn cũng đã quen với việc đè người dưới thân để hưởng thụ. Nếu người trước mặt không phải là Màn thầu, hắn có thể còng tay treo lên đèn chùm, dùng thắt lưng đánh vào người, sau đó ném lên giường, thâm nhập dữ dội đến chảy máu, nghe người dưới thân đau đớn hét lên xin tha cho đến khi hấp hối không phát ra tiếng.

Nhưng người thanh niên trước mặt lại là Màn thầu, là Màn thầu trong lòng hắn.

Mỗi lần Thiệu Quân ngồi xuống, thật sự là nghiền nát tâm can La Cường…

La Cường là người chưa bao giờ cảm thấy hối hận trong đời. Hắn có từng hối hận những điều hắn làm trước đây không?

Hắn sẽ không bao giờ hối hận vì đã giết người phóng hỏa, tay hắn nhuốm đầy tội lỗi và máu, ăn miếng trả miếng lấy mạng đổi mạng, cho tới bây giờ cũng không hối hận.

La Cường thậm chí sẽ không hối hận khi một phát súng bắn chết Thư kí Tần, điều đã gián tiếp khiến mẹ của Thiệu Quân nhảy lầu tự tử. Tim hắn không lớn, chỉ để có hai người thân thiết, cũng không có ai khác, nên cũng sẽ không quan tâm đến sống chết của mẹ vợ hay gia đình vợ. Hắn lạnh lùng vô cảm với cả thế giới, chỉ quan tâm đến Thiệu Quân.

Hắn chỉ không ngờ rằng con đường hắn chọn lại kéo Thiệu Quân vào một vực thẳm còn tăm tối và vô vọng hơn, và cũng bởi vì sự cố chấp ngu muội của hắn, hắn đã suýt hủy hoại đứa trẻ này …

Nhưng Màn thầu vậy mà không buông tay. Màn thầu nói sẵn sàng đi cùng hắn đến chết, mười lăm năm thì mười lăm năm, ba mươi năm thì ba mươi năm!

Hai người không hẹn, phung phí cả đời như thế cùng nhau…

La Cường vẫn luôn nhìn mình cao, nhìn Thiệu Quân thấp. Nhưng tính khí Tam Màn thầu mạnh mẽ như thế, sâu nặng với hắn, một phân cũng không kém hơn tình cảm của hắn dành cho anh.

Hắn một lần quyết định liều lĩnh, khiến Thiệu Quân phải chậm trễ cả đời.

Hắn có do dự không?

Hắn có thể quyết tâm không?

Hắn có dám nói rằng hắn chưa từng hối hận một điều nào trong đời?!

Thiệu Quân đau đớn bao nhiêu thì La Cường càng hối hận bấy nhiêu, cho dù hắn không bao giờ thừa nhận,cũng sẽ không bao giờ thốt ra một lời trước mặt Tam màn thầu của mình.

Làm sao một người như hắn lại có thể quỳ trước mặt Thiệu Quân, cầu xin anh ở lại.

Một người như hắn sẽ không bao giờ thừa nhận mình đã làm sai điều gì, nhưng giờ hắn muốn dùng phần đời còn lại của mình để bù đắp, còn cơ hội không?

……

Thiệu Quân ngồi trên người La Cường khó khăn cử động, đau đớn sinh lý cùng khoái cảm như mảnh kim loại đúc hai người lại với nhau. Thiệu Quân bị đâm đến sâu bên trong, ánh mắt rối loạn, đột nhiên ôm lấy đầu La Cường, thở dốc, làm La Cường cũng không khống chế được. La Cường không thể kìm chế được bản năng, cứ thúc lên mông Thiệu Quân, khoái cảm sinh ra từ ma sát mãnh liệt đánh gục hắn, xương hông và cái mông theo cơ thể co cứng, run rẩy…

Hai người đều điên cuồng, đã như quên mất vừa nãy tranh chấp cái gì, cãi nhau cái gì, giận nhau cái gì.

La Cường đâm làm Thiệu Quân ở trên người hắn nhấp nhô, cổ hắn ngửa về phía sau, hai tay túm lấy còng tay. Hắn trước kia chưa từng để cho người ta cột và giường rồi làm tình như thế, sự ngược ngạo này lại càng làm cho hắn hưng phấn không thể tả nổi, từng lỗ chân lông trên người đều bốc ra cái hocmon chiếm giữ nồng đậm của giống đực, cổ hắn nổi gân xanh dữ tợn dọa người, ánh mắt hỗn độn. Mông Thiệu Quân ở phía trên ma sát hắn thật mạnh, đập vào hai quả trứng của hắn, như là lấy lòng, hoặc như đang ra tấn hắn, khiêu khích hắn, cái loại cảm giác này cực kỳ kích thích, làm cho hắn càng thêm sống chết mà ma sát mông Thiệu Quân, khát cầu thêm nhiều khoái cảm.

La Cường gần đến cao trào cố gắng kìm nén âm thanh trong cổ họng, âm thanh không giống của bản thân hắn mọi ngày, điên cuồng thúc, điên cuồng ma sát, ván giường rung lên bần bật. Hai người bỗng dưng hôn nhau, đau đớn mà hôn, cố gắng hút lấy sự dàng của đối phương, mút mạnh, đòi lấy, khao khát lấy, nước bọt theo khóe miệng chảy xuống…

Cả người La Cường đột nhiên căng thẳng, cái trán đỏ lừ nhăn lại, sau đó buông lỏng, khóe mắt và phía dưới cùng lúc ẩm ướt.

Hắn thế mà lại bị Thiệu Quân làm đến bắn ra, thẳng tắp phun vào khoang bụng Thiệu Quân, bắn thật lâu, bắn thật sự nhiều, hai mắt thất thần, toàn bộ cảnh vật xung quanh đung đưa theo dáng hình Thiệu Quân, trong mắt hắn chỉ có Thiệu Quân…



“Bé cưng, đừng phá nữa, đi xuống đi, ông đây sợ em rồi.”

La Cường trầm khàn nói, lần đầu tiên hắn mềm lòng trước mặt Thiệu Quân, thừa nhận thất bại.

Thiệu Quân hít vào một hơi, mặt méo đi vì đau đớn, khuôn mặt tuấn tú nhăn lại như những nếp gấp trên mấy cái bánh bao, chưa bao giờ phải chịu đau nhiều như vậy. Anh rút thứ đã mềm của La Cường ra khỏi người, từ từ ngã lên giường.

Khuôn mặt Thiệu Quân ướt đẫm mồ hôi, anh giáng một cú đấm vào mặt La Cường: “Anh có dám làm vậy nữa không?”

“Lần sau anh cứ thử lừa tôi đi, lần sau đi, em nhất định sẽ bỏ anh! Em sẽ không liếc nhìn anh dù chỉ một cái!”

La Cường bị đánh, mắt đỏ ngầu.

La Cường một lúc lâu sau phun ra một câu: “Em dám bỏ anh à! … Em dám không!”

Thiệu Quân lấy chìa khóa ra, ngón tay ướt át, đâm bừa bãi hồi lâu mới mở còng, hoàn toàn kiệt sức.

Hai cơ thể trần trụi hỗ độn từ từ cuộn tròn, ôm chặt lấy nhau, siết chặt nhau, như thể đang muốn khảm nạm đối phương vào sâu trong cơ thể mình…

Lúc đó Thiệu Quân đã hỏi: “Tại sao anh không nói?”

La Cường đỏ mắt, chật vật nói: “… Anh sợ em bỏ đi. Sớm muộn gì em cũng biết, không cần anh nói.”

“Ông đây nhớ thương em, muốn thấy em hạnh phúc.”

“Ngày nào đó hiểu ra mọi chuyện, biết hết chân tướng, em sẽ tự mình rời đi, không cần anh đuổi, nên mỗi ngày anh đều coi như đấy là ngày cuối cùng.”

“Em ở chỗ này một ngày, anh sẽ có thể nhìn thấy em thêm một ngày, em đi rồi, anh nhìn em đi…”

Đôi môi La Cường ướt át, chạm vào trán Thiệu Quân.

Thiệu Quân hai mắt nhìn thẳng, không nói lời nào, để mặc cho nước mắt ròng ròng rơi xuống, chảy đầy mặt, đầy người …



Tóm tắt chương 83:



cái đoạn nhún nhún giữa 2 hàng … cũng là bị cắt đi trong RAW nhé, lại chém ra từ cv á hmu hmu, như ng mà theo cảm nhận cá nhân chương này bỏ đoạn đó thì lại ổn hơn hẳn, nên t bôi nghiêng, ai thèm thịt thì đọc không thì lướt:>

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play