Hôm đó, Thiệu Quân mắt đỏ hoe, cảm xúc nổi giận không thể khống chế được khiến anh quên mất cả phép lịch sự với người lớn tuổi, áo khoác cũng ném lại không cần mặc, quay người chạy vụt ra khỏi nhà dì Sở Tuần.
Sở Tuần nhặt áo khoác của Thiệu Quân lên, không biết giải thích thế nào với dì của mình: “Mấy ngày nay đầu óc Tiểu Quân không tốt lắm. Dì cứ mặc kệ nó đi, thằng này để đó mốt cháu xử.”
Trong hội trường lớn của tòa nhà trụ sở Văn phòng Thành ủy đang tổ chức lễ tuyên dương, trước đài chủ tịch treo một tấm băng rôn đỏ, các lãnh đạo cục san sát ngồi cạnh nhau.
Một đồng chí giới thiệu với các lãnh đạo Bộ Công an, tiếp theo là Cục Thiệu lên báo cáo công tác và phát biểu kết luận, toàn hội trường vỗ tay nghiêm túc và nồng nhiệt. Sau buổi khen thưởng, có bữa trưa theo kiểu buffet đãi tất cả các cán bộ công nhân viên có nhiều đóng góp.
Cục trưởng Thiệu kết thúc cuộc họp, bưng một đĩa thức ăn. Mấy năm qua ông luôn làm việc hơn mười tiếng mỗi ngày, luôn đặt một hộp cơm hộp để ăn tại văn phòng vào buổi trưa, đôi khi còn vừa ăn vừa đọc tài liệu.
Trước khi Cục trưởng Thiệu kịp ăn một thìa nào, trợ lý của ông đã chạy đến nói gì đó.
Thật ra, Thiệu Quân ở đây đã lâu rồi, anh đứng ngoài cửa nhìn qua khung cửa sổ của hội trường, nhìn cách lãnh đạo các bộ, ban ngành phát biểu, khen ngợi, nhìn chằm chằm vào bố mình đang lên phát biểu, bình tĩnh tổng kết, được bộ tuyên dương, rồi khen thưởng cấp dưới có công với vụ án từng người một … Không khí hội trường hân hoan, đoàn kết. Những lãnh đạo trên sân khấu được ánh đèn chiếu sáng rực rỡ, khiến họ trở nên vô cùng chói mắt.
Thiệu Quân bị ngọn đèn làm xốn mắt, sưng lên, không thể mở mắt ra được, sau đó, anh lại nhận ra là vì khóe mắt mình đang trào ra một chất lỏng nóng hổi chua xót. …
Thiệu Quân bước vào phòng ăn trưa với vẻ mặt thất thần, đi giữa đám đông đang bàn tán xôn xao.
Một cán bộ cấp cao cùng Thiệu Quốc Cương đồng thời nhìn thấy Thiệu Quân, tâm tình tốt, nhiệt tình chào hỏi: “Đây không phải là Tiểu Thiệu sao? Cháu trông vẫn giống y như lúc còn bé.”
Thiệu Quân đoan chính đứng thẳng người, gật đầu và bắt tay. Tam công tử của Cục trưởng Thiệu trước mặt người khác vẫn rất điềm đạm, ra dáng nhân tài.
Lãnh đạo thuận miệng nói: “Tiểu Thiệu, cháu đang công tác đơn vị nào, có mệt không, sau này tới bộ cùng chú làm việc đi. Chú thấy cháu rất được!”
Lãnh đạo này chuyên phá những vụ án lớn cấp tỉnh và cấp bộ, Thiệu Quân biết ông ta là chỉ huy của tổ chuyên án cho vụ án lần này.
Thiệu Quân khóe miệng giật giật, thản nhiên trả lời: “Cháu tài sơ học thiển, không có nhiều khả năng. Cháu không đủ năng lực vào bên chỗ chú, không thể làm được ạ.”
Cục trưởng Thiệu bước vào văn phòng, con trai ông đang an vị trên bàn làm việc của ông, xem qua đống tài liệu quan trọng trên bàn.
“Quy củ” mà Thiệu Quốc Cương nói đến, những người trong ngành công an nắm rõ, tài liệu mật không được tùy tiện lật xem, rất nhiều vụ án có tính bảo mật.
Thiệu Quân ném tài liệu lên bàn, ngẩng đầu lên: “Bố, con không có quy củ. Con chỉ muốn biết sự thật. Ngài nói cho con biết sự thật đi.”
Đây là lần đầu tiên sau khi Thiệu Quân đào hôn chạy trốn đường đường chính chính xuất hiện trước mặt bố. Thiệu Quốc Cương không cần hỏi cũng biết con trai tìm mình vì cái gì. Con trai của ông bây giờ về cơ bản là không màng đến thế sự nữa, không thèm đặt chân về nhà, mà hễ xuất hiện trước mặt ông là y như rằng chỉ vì cái tên họ La đang lãnh án chung thân trung tù kia!
Thiệu Quân không một lời nào vô nghĩa nói thẳng vào vấn đề: “Bố, ngay từ đầu con đã đánh cược với bố. Con đã nói rằng nếu bố bắt được hung thủ thực sự trong vụ án đó và trả lại công lý cho mẹ, con sẽ về nhà với bố.”
Thiệu Quốc Cương gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh: “Ừ.”
Thiệu Quân hai mắt đỏ lên: “Con đã hứa với ngài, nhưng ngài lại không nói thật.”
Thiệu Quốc Cương bình tĩnh nói: “Bố đã làm theo những gì con nói, vụ án đã kết thúc. Chính họ Lưu đã thuê người giết người, ông ta bị kết án chung thân, bây giờ đang bị giam ở Tần Thành, con cũng biết mà.”
Thiệu Quân gầm gừ: “Kẻ giết người ở đâu, kẻ sát nhân là ai?”
Thiệu Quốc Cương: “……”
Thiệu Quân: “Cái gì mà Vương Kỳ Chí, không có người nào như vậy. Bố chỉ bịa ra tên để lừa con thôi!”
Thiệu Quốc Cương mặt không thay đổi, nghiêm túc nói: “Thiệu Quân, sự việc này đã qua rồi. Con biết rằng bố của con chưa bao giờ làm điều gì xấu hổ với lương tâm, làm điều gì thẹn với con và mẹ của con. Những năm này, bố trong sạch, lương tâm trong sạch. Con biết vậy là đã đủ rồi.”
Thiệu Quân nặng nề gật đầu, nói năng lộn xộn: “Vâng, con hiểu, con hiểu, bố là một người đàng hoàng và ngay thẳng, con đã phạm sai lầm ngay từ đầu, con đã sai, con hoàn toàn mẹ nó sai. Bây giờ con chỉ muốn biết, ai là tên sát nhân khốn nạn chết tiệt đó, ai là kẻ đã chĩa súng vào đầu con, suýt bắn một phát đạn làm con gục ngã?!”
Hai cha con đối mặt với nhau, mắt đối mắt, mày đen đối mặt trắng, hai khuôn mặt rất giống nhau, ngay cả biểu cảm khi tức giận, khí chất cũng giống nhau cực kỳ.
Gương mặt xinh đẹp của Thiệu Quân, cùng với điệu bộ công tử phong lưu phú quý được nuông chiều toát ra trong xương là thừa kế từ mẹ, còn tính khí nóng nảy dữ dằn của anh được thừa hưởng trọn vẹn từ bố.
Thiệu Quốc Cương mũi và gò má kiên nghị như thanh thép, không nói lời nào, ông lấy chìa khóa mở tủ tài liệu, lấy ra một túi giấy kraft lớn, đập xuống bàn.
“Đây là những thứ con đang tìm, tự mà xem.”
“Bố nói dối con? Bố con nói dối con? … Bố là bố của con, bố có thể hại con sao? Bố chỉ muốn tốt cho con!”
Vẻ mặt của Thiệu Quốc Cương rất bình tĩnh và nghiêm túc.
Thiệu Quân nhìn chằm chằm vào đống tài liệu trên bàn, yết hầu run lên.
Thiệu Quốc Cương lôi từng trang tài liệu ra, đặt chúng trước mặt Thiệu Quân, những trang giấy nhợt nhạt như muốn xé nát trái tim anh từng mảnh, khiến đôi mắt anh mơ hồ, nhòe đi..
Thiệu Quốc Cương cũng rất đau khổ, ông đã chịu đựng điều này quá lâu, cố ý làm nhẹ đi vấn đề, chỉ để không muốn con trai mình lại đặt câu hỏi, tự làm tổn thương mình một lần nữa.
Thiệu Quốc Cương chỉ vào một trang hồ sơ danh tính có ảnh và nói: “Bố không nói dối con. Người này tên là Vương Kỳ Chí. Ông ta đã chết, cũng đã bị bắn một phát đạn vào đầu ở cửa hàng Hữu Nghị cổng Kiến Quốc”.
Thiệu Quân ngơ ngác nói: “Ai làm?”
Thiệu Quốc Cương rút ra hai tờ thú tội cuối cùng, đặt chúng trước mặt Thiệu Quân.
Thiệu Quân chỉ liếc nhìn nó, rồi từ từ nhắm mắt lại, hiểu ra mọi chuyện …
Thiệu Quốc Cương từng xuyên chỉ trích anh, Quân Quân, con quá ngây thơ, con còn quá non nớt.
Khi đó, Thiệu Quân vẫn không đồng ý với lời dạy của bố, anh đi theo con đường riêng của mình, anh cảm thấy mọi việc mình làm là đúng, con đường mình đi là đúng. Đến hôm nay anh mới hiểu rằng anh thực sự rất ngây thơ, thực sự chưa trưởng thành, anh đã sống những năm tháng qua một cách ngu dốt, đơn giản và mông muội như thế nào.
Anh luôn hiểu lầm mọi người xung quanh mình, anh không hiểu cha mình, và anh cũng không hiểu La Cường.
Cảnh tượng lộn xộn lại hiện lên trong đầu anh, trên nóc nhà xưởng, La Cường ôm đầu anh, La Cường vuốt ve giữa hai lông mày anh, hai mắt đỏ bừng, nói: “Em thật may mắn … Lúc đó, không bị một phát súng giết chết …”
Bên bờ suối nhỏ ở ngoại ô hoang vu, khi hai người ôm nhau, La Cường đè nặng lên người anh, giọng nói khàn khàn bên tai anh, “Em không hối hận, thật sự không hối hận chứ.”
Lần cuối cùng hai người nói chuyện trước khi đầu hàng, người đàn ông này mắt đỏ hoe, giọng nói khàn khàn, dịu dàng gọi, “Bé cưng, tới đây cho anh ôm một cái.”
Anh nhớ La Cường xoa đầu anh bằng lòng bàn tay to dày…
La Cường đặt môi lên trán, lên mặt, lên ngực anh …
Lần hai người bên cạnh nhau nhau ấy thật giống như đấy là lần cuối cùng, La Cường đã sớm biết, sớm tính toán hết thảy mọi chuyện …
Thiệu Quân quay mặt lại nhìn lá vàng bay ngoài cửa sổ, khóe miệng kiên cường mím chặt, cố gắng không để lộ ra cảm xúc.
Trên tường của văn phòng Cục trưởng Thiệu là các giải thưởng và ủy nhiệm thư do các bộ và ủy ban ban hành, ngoài phòng nho nhỏ vang lên những tiếng nhạc sôi động trong bữa tiệc tuyên dương. Tất cả những điều này làm mắt Thiệu Quân đau, như xuyên lấy tim anh. Những thứ này là thành tựu và vinh quang của Cục trưởng Thiệu Quốc Cương suốt nửa cuộc đời. Một người đàn ông như Thiệu Quốc Cương, sinh ra từ con số không nhưng luôn phấn đấu cho lý tưởng, sự nghiệp và hoài bão của cuộc đời mình.
Nhưng mà, những thứ này cũng là máu chảy ra từ trái tim của Thiệu Quân, là da cắt thịt rời khỏi cơ thể của Thiệu Quân, là chân thành duy nhất của Thiệu Quân trong cuộc đời này, đây chính là những gì La Cường vùng vẫy trong bước đường cùng tuyệt vọng.
Ngực Thiệu Quân thật lạnh, thân thể đột nhiên lui về phía sau, lạnh lùng nói: “Bố, vụ án hơn mười năm rồi mà bố vẫn phá được, lập công lớn. Bố thật là giỏi.”
Thiệu Quốc Cương vẻ mặt nghiêm túc, lạnh lùng nhìn anh.
Thiệu Quân nói: “Bố, ngài lại thăng chức, ngài có thể lên thêm một bậc chức vị nữa. Lần trước, ngài thăng từ phó lên trưởng. Lần này chắc là có thể tham gia Ban Thường vụ Thành phố luôn đúng không? Có lẽ còn có thể được điều chuyển trực tiếp lên làm Thứ trưởng Bộ Công an.”
Thiệu Quốc Cương: “… Quân Quân, con đang nói gì vậy?”
Thiệu Quân giễu cợt: “Bố, con thực sự ngưỡng mộ bố, bố rất tuyệt vời. Mỗi khi bố thăng tiến, bố sẽ giẫm lên một ai đó, trước đây là mẹ của con, bây giờ thì … Bố không làm gì sai, bố thật sự ngay thẳng trong sạch, những gì xấu xa đều là của người khác.”
Thiệu Quốc Cương nhận ra giọng điệu của Thiệu Quân không đúng, ông cau mày, “Thiệu Quân, ý con là gì?”
Thiệu Quân lộ vẻ đau khổ, buột miệng nói: “Đời này ngài thăng tiến, công thành danh toại, ca múa mừng cảnh thái bình, chính là đổi lấy từ án chung thân của một người khác sao?!”
“Thiệu Quân, con đang nói gì vậy?”
Mặt Thiệu Quốc Cương chuyển từ trắng sang đỏ, từ đỏ sang xanh, cố gắng hết sức để kìm nén cơn tức giận của mình trong văn phòng, không bùng nổ.
Thiệu Quân hét lên, “Con là một kẻ ngu ngốc. Ngài tiến lên Ủy ban Thường vụ và Bộ Công an. Còn La Cường thì gần như bỏ đi cả cuộc đời! Con mẹ nó con sẽ vĩnh viễn là người cuối cùng biết, tại sao bố không nói cho con biết sớm hơn??! “
Thiệu Quốc Cương vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, phẫn nộ, tức giận gầm lên: “Hắn là ai? Bố là ai?! Con vì một phạm nhân mà nói bố mình như thế à!”
Thiệu Quân cũng rống lên: “Phạm nhân thì thế nào? Ngài một lần thăng quan đổi lấy 30 năm của người khác, có thể sao?!”
Thiệu Quốc Cương sắp tức đến ngất xỉu, La lão nhị con mẹ nó chỉ là một kẻ giết người!
“Thiệu Quân, con nghĩ cái gì vậy? Bố là bố của con, hay hắn ta là bố của con?!”
Đầu của Thiệu Quân tràn đầy lửa giận, suýt chút nữa đã không suy nghĩ mà thốt lên, bố không phải là bố của con. Bố lấy mạng sống của La Cường, cuộc đời cay đắng của La Cường để đổi lấy tấm vé vào Ủy ban thường vụ chết tiệt của mình. Bố đã nói dối con, bố lừa con, con không muốn nhận bố nữa! Bố không phải là bố của con, La Cường mới là bố của con!
Lời đến gần miệng mới thấy không ổn, tranh cãi và cãi vã khiến anh mụ mị đầu óc. Tất nhiên La Cường không phải là bố anh. Hắn là người yêu của anh, là vợ anh, là người anh quan tâm lo lắng nhất trong cuộc đời này… Cho dù người này có lỗi với anh, anh cũng sẽ đau xót hắn! Nêu anh không xót hắn nữa thì còn ai xót đây!
Ngày hôm đó Thiệu Quốc Cương thực sự bị sốc, đau đớn tâm can, bị Thiệu Quân tổn thương rất nhiều.
Tại sao ông cố tình che giấu sự thật rằng La Cường là kẻ giết người với con trai mình? Tất nhiên chẳng phải là cho sự sống hay cái chết của La Cường, mà là cho con trai ông. Ông luôn một lòng một dạ nghĩ cho đứa trẻ này, vì cảm xúc và sự an toàn của Thiệu Quân.
La Cường ghi trên giấy tự kiểm tra khi tự thú yêu cầu được gặp mặt riêng Cục trưởng Thiệu Quốc Cương.
La Cường phải đối mặt với sự bức cung tàn bạo của Ủy ban kỷ luật và tổ chuyên án của Bộ Công an, chống đỡ đến nửa tháng, một chữ cũng không khai. Sau đó La Cường lại tự thú, chỉ muốn gặp riêng Thiệu Quốc Cương, chính điều này đã tạo điều kiện cho Cục trưởng Thiệu lập công đầu trong chuỗi vụ án chống tham nhũng, chống tội phạm cực kỳ quan trọng này.
Cảm xúc của Thiệu Quốc Cương lúc đó đối với La Cường rất phức tạp. La Lão nhị không ngờ lại chọn cách tự thú như vậy, hơn nữa lại muốn tự thú với ông. Đó là một đại ân dành cho ông, giúp ông giải quyết vụ án nhiều năm chưa được giải quyết, giúp ông giải quyết mâu thuẫn với con trai, và giúp ông thoát khỏi khối u ác tính họ Lưu kia, giải tỏa chướng ngại của các cấp trên. Ngoài ra, La Cường cũng đã bắn chết thư ký Tần, người mà Thiệu Quốc Cương hận không thể giết chết. Chỉ là dù ông hận thấu xương một người cũng thể để tay mình dính máu, không ngờ La Cường lại thay ông diệt trừ tâm bệnh của cánh đàn ông…
Vì vậy, Cục trưởng Thiệu không thể ghét La Cường.
Hơn nữa, lúc Đàm Long gây rối, làm Thiệu Quân bị thương, chính La Cường đã lao ra cứu sống Quân Quân.
Lúc đó La Cường đã nói vài lời với Thiệu Quốc Cương, Cục trưởng Thiệu, ngài vì chuyện của tôi mà bị nghi ngờ suốt mười mấy năm, khiến con trai ngài hiểu lầm ngài, khiến ngài không yên. Ông đây hôm nay trả cho ngài một cái ân tình, trả lại ngài sự trong sạch. Tôi làm mọi việc một mình, và ông đây sẽ không bao giờ để một người không liên quan phải gánh nợ thay!
La Cường cũng nói, Cục trưởng Thiệu, ông có thể nói với cảnh sát Tiểu Thiệu rằng, tôi giết người, tôi không vô tội, nếu tức giận, muốn giết tôi, tính toán với tôi, cứ việc đến tìm tôi.
Chính những lời cuối cùng của La Cường đã khiến cục trưởng Thiệu do dự, không muốn nói với con trai mình.
Thiệu Quốc Cương có những cân nhắc ích kỷ của riêng mình. Ông tính toán đâu ra đấy, cho rằng lần này La lão nhị chết chắc rồi, dù Bộ trưởng Lưu không bị án tử hình thì La Cường cũng nhất định sẽ chết. Khi La Cường chết, ông sẽ từ từ nói chuyện với con trai vấn đề này, dù con trai ông có muốn động tay động chân thế nào đi nữa thì hắn ta cũng đã bị bắn chết rồi.
Thiệu Quốc Cương không ngờ rằng, sau nhiều phiên tòa dai dẳng, cuối cùng La Cường không bị kết án tử hình mà vẫn sống sót trở về.
Nếu người này không chết, hắn sẽ luôn là rắc rối lớn giữa hai bố con.
Thiệu Quốc Cương nghĩ đến Đàm Long, nghĩ đến chấn thương của Thiệu Quân. Sau khi cân nhắc, ông quyết định không nói sự thật cho Thiệu Quân; La Cường càng muốn ông nói ra thì ông càng không nói. Ông làm như vậy, một mặt đề phòng La Cường, suy cho cùng, ông sợ Thiệu Quân tính tình bốc đồng sẽ vào tù tìm La lão nhị, trả thù, gây rối ẩu đả. La lão nhị kia là một tên côn đồ giết người không chớp mắt, một ngày nào đó nổi điên đánh Thiệu Quân thì làm sao bây giờ? Sau tất cả, vụ án đã được giải quyết, bế tắc giữa hai cha con được cởi, gia đình được hòa thuận như xưa, như vậy vẫn chưa đủ sao, mà còn phải lo chuyện sống chết của La Cường trong tù?
Khi Thiệu Quốc Cương kể lại vụ án cho Thiệu Quân, ông đã khéo léo bóp méo một trong những sự thật, làm cho câu chuyện có cái nhìn khác.
Thư ký Tần đã bị giết, phụ tá của bộ trưởng Lưu lúc đó, Vương Kỳ Chí cũng đã bị thủ tiêu, hai vụ án thực ra được thực hiện bởi cùng một người, sử dụng cùng một khẩu súng.
La Cường cũng dùng khẩu súng này chĩa vào đầu Thiệu Quân. Cuối cùng, hắn đã đưa ra quyết định có thể là sáng suốt nhất trong cuộc đời mình. Hắn đặt con dao đồ tể xuống, thả đứa trẻ ra, để đứa trẻ sau đó xuất hiện trở lại trước mặt hắn, thành một cái màn thầu ngốc nghếch, thành cả cuộc đời sau này của hắn.
—
Chú Thiệu….. Ôi cuộc chiến không hồi kết giữa Bố đường và Bố không đường.
Thiệu Quân chương này hư ghê,_,
Ủa mà thụ của HTM có truyền thống gọi công là vợ à…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT