La Cường và Đàm Long đánh nhau xong, thương ngoài thương trong gì cũng đã gần như lành hẳn, chỉ để lại vết sẹo kinh khủng của đinh sắt trên vai sau. Khi đó, Thiệu Quân nghĩ rằng La Tiểu tam nhi nghe tin lão nhị bị thương nên nóng lòng đến an ủi người anh trai yêu quý của mình.
Ánh mặt trời trên sân chơi lớn buổi trưa vừa đứng bóng. Thiệu Quân từ dưới hiên thò đầu ra, móc ngón tay với người nào đó: “3709, tới báo cáo.”
La Cường dễ dàng ném bóng vào rổ bằng một cú lên bóng, lông mi dày của hắn được ánh nắng mặt trời phủ một lớp màu vàng nhạt, vầng trán sáng bóng.
Hai người ngầm hiểu, ánh mắt từ khóe mắt lộ ra cảnh giác, mu bàn tay nhẹ nhàng cọ vào nhau, nhỏ giọng nói chuyện.
Khóe miệng La Cường lộ ra ý cười: “Tam nhi lại đang nhớ ông đây à.”
Thiệu Quân cong môi khinh thường: “Có khi mở tiệm kinh doanh thua lỗ nên đến báo anh giải quyết đấy!”
La Cường ngạo nghễ nói: “Tam nhi của anh mở cửa tiệm để kinh doanh, thạo việc buôn bán, đã từng là ông chủ ở mấy nơi lớn trong thành phố, cần gì đến ông đây giải quyết?”
Cạnh phòng thăm hỏi gặp mặt phạm nhân của gia đình có một phòng giám sát nhỏ, mỗi khi có ca thăm hỏi là luôn có chuyên gia giám thị và đọc cử chỉ ngồi theo dõi cuộc trò chuyện.
Thiệu Quân lẻn vào phòng giám sát lúc nào không biết, rất tự nhiên vỗ vỗ vai đồng nghiệp: “Xuyên Tử, bận quá hở? Ăn cơm chưa?”
Cảnh sát nhỏ kia đang đeo tai nghe, bận rộn điều chỉnh âm lượng và video. Thiệu Quân lấp lửng nói hai ba câu, “Cậu đi ăn đi để tôi ơi đây giám sát cho”, rồi đuổi đồng nghiệp đi.
Hai anh em nhà La đang nói chuyện trong phòng qua tấm kính thủy tinh, còn Thiệu Quân nghe trộm qua tai nghe ở phòng bên cạnh.
Nét mặt của hai anh em giống hệt nhau nhưng trang phục lại hoàn toàn khác. La Cường mặc đồng phục tù nhân, đầu trọc lạnh lùng, ánh mắt trầm tĩnh mà toát ra vẻ u ám tối tăm, miệng ngậm nửa cây thuốc lá. Còn ông chủ La Chiến, có thể nói chỉ một thời gian ngắn không gặp thôi đã nhận không ra, cắt tóc ngắn, đôi mắt đen sáng ngời như đá obsidian, bộ râu được sửa lại gọn gàng, ăn mặc chỉnh tề, bảnh bao và tự tin.
La Chiến thông minh, tài giỏi, nhân duyên lại tốt, mấy năm gần đây nhờ sự bao bọc của cảnh sát tiểu Triệu và các quý nhân khác, đã không còn là con sói con khốn quẫn nghèo túng bị bỏ tù, cũng không còn là con gà con yếu ớt không chịu nổi mưa gió luôn được anh hai che chở bảo bọc nữa.
Tình anh em sâu nặng, máu mủ ruột rà nhưng đường đời dường như đã từ từ chia lìa hai anh em mỗi người một ngả, mỗi người giờ đang rẽ trên hai con đường khác nhau, vướng bận trong lòng hai người khác nhau.
Thiệu Quân cũng không ngờ hôm đó, Lão nhị và Tiểu tam nói chuyện chưa tới mấy câu đã đỏ mặt tức giận đứng phắt lên to tiếng với nhau.
La Chiến cũng nghe tin anh trai mình giết người trong tù, náo loạn tòa án nên lo lắng chạy vào.
La Chiến hỏi: “Anh, anh bây giờ thế nào? Anh không bị họ Đàm đó làm bị thương gì chứ?”
La Cường ngạo nghễ nói: “Anh mày là ai mà lo? Thằng nhãi nhép đó sao có thể làm tao bị thương?”
La Chiến sững sờ hỏi: “Anh, anh không bị gì đúng không? … Anh không bị gì thì tự nhiên sao lại đi đánh chết người?”
Hốc mắt La Chiến nóng lên, chịu đựng một lúc nhưng vẫn tính tình thẳng thắn, từ nhỏ đã thân nhất với anh hai, quen khóc lóc quấy phá trước mặt anh, nên giờ đã không nhịn được nữa phải nói. Hắn bảo: “Anh à, chỉ là … anh ở trong tù đánh nhau, trận này đối với anh không là gì cả. Còn em thì sao? Anh ở trong này đánh nhau cho sướng, còn em bên ngoài phải đi giải quyết hậu quả. Anh đánh nhau, là em phải chi tiền, tiệm ăn ra bồi thường! “
La Cường đột nhiên giận tái mặt, chân mày cứng đờ, lạnh lùng nói: “Tam nhi, mày có ý tứ gì, ý là ông đây làm liên lụy đến mày?”
La Chiến: “Anh, đâu phải anh không biết Đàm Tiểu Long là ai, nhà nó như thế nào? Đàm ngũ gia đâu phải là người thường? Anh giết Đàm Long, Đàm ngũ gia có chịu để yên không?”
La Chiến nói xong, lòng uất ức, mắt cũng đỏ hoe: “Em ra tù được mấy năm rồi, ngày nào cũng đi sớm về muộn, làm ăn cũng không dễ dàng gì. Em muốn gầy dựng sự nghiệp, để sau này anh vừa ra tù là có thể sống cuộc sống tốt nhất, muốn gia đình em không phải hối hận khi yêu thương một tên khốn kiếp từng ăn cơm tù, em có thể đứng thẳng lưng trước mặt mẹ vợ, sống như một con người! “
“Nhưng anh à, anh đừng gây phiền phức cho nhà chúng em được không? Hồi đó dù núi đao biển lửa, hai chúng ta cũng đã kề vai sát cánh suốt nửa đời người. Nhưng từ nay về sau, anh em mình đừng đi trên con đường đó nữa, đừng tiếp tục đâm chém, chúng ta đi trên một con đường sạch sẽ, sống một cuộc sống yên bình và ổn định như một người bình thường đi, được không?”
La Cường không ngờ Tam nhi nhà hắn hôm nay lại tới trách móc oán giận, sâu trong thâm tâm hắn không bao giờ nghĩ chuyện này sẽ xảy ra, khiến hắn nghẹn lại không nói nên lời.
Ông chủ La trước mặt hắn không còn là thằng nhóc La tiểu Tam nhi quấy phá hôm nào nữa. Liệu La Cường có còn là La Cường của quá khứ không?
Hai anh em không còn nghĩ về cùng một hướng nữa, xét đến cuối cùng, chính là La Cường là người tính tình khó hiểu, mọi chuyện đều để trong lòng, không nói cho người khác, nên La Chiến hoàn toàn không biết gì về ân oán ẩn sau cuộc ẩu đả của anh mình và Đàm đại thiếu, chưa nói đến sự tồn tại quan trọng của Thiệu tiểu Tam nhi. La Chiến không biết anh trai mình cuối cùng lại giết Đàm Long, là vì ai, cả người trong lòng, người quý giá nhất của La Cường bị để lại một vết sẹo không bao giờ lành trên bụng. Không báo thù thì có đáng mặt đàn ông không?
Đối với La Cường, hắn vì người hắn yêu thương trong lòng.
Đối với La Chiến, hắn cũng vì người mà hắn trân trọng bằng mọi cách có thể.
La Cường chỉ có một con đường tăm tối trước mặt, cho dù hắn toàn thân đẫm máu, thương tích đầy mình, thì hắn dù có chết cũng sẽ bảo vệ sự an toàn của Thiệu Quân.
Mà phía trước La Chiến chỉ có một con đường chân chính, cũng chỉ có cách này mới có thể thành toàn cho tình cảm của hắn và Trình Vũ. Mấy năm qua, hắn đã thay đổi triệt để, thay đổi quá khứ của mình, trải qua bao nhiêu vất vả cũng kiên trì bám riết, là vì ai? Hắn liệu có sẵn sàng làm liên lụy và làm tổn thương Trình Vũ vì quá khứ của mình không? Hắn có thể để cho Trình Vũ mất đi thêm một cánh tay nữa do lỗi của hắn sao?!
La Chiến nghĩ đến vết thương của Trình Vũ, công việc của Trình Vũ, một cơ thể không còn hoàn thiện và nỗi đau không thể bù đắp mà Trình Vũ phải gánh chịu cho mình, mắt hắn lại ươn ướt, đưa tay thô bạo dụi mắt.
La Chiến nói: “Anh à, anh đừng trách em thay đổi. Em thật sự không muốn dây dưa trên giang hồ như trước nữa. Hiện tại em đã có người yêu, có gia đình rồi. Vợ suốt ngày lo lắng cho em, em cũng không dám nói, cũng không muốn em ấy biết chuyện này. Về sau anh cũng đừng dính đến giang hồ nữa, anh nghe em đi, được không?
La Cường mắt đỏ ngầu, nghiêm nghị nói: “Người nhà mày là ai? Nói cho tao biết?”
La Chiến quẹt miệng: “Em nói ra anh hai đừng giận em.”
La Cường: “Con mẹ nó mày có nói cho tao biết không?!”
La Chiến: “… Người đã cứu mạng em trên đường núi Diên Khánh hồi đó.”
La Cường sửng sốt: “…”
La Chiến nghẹn ngào: “Anh, đừng trách em, sau này em không thể làm cho em ấy khó xử. Nếu không có em ấy, sẽ không còn em trai của anh đâu, hôm nay anh cũng không thể gặp em như thế này.”
La Cường răng cắn đầu lọc tàn thuốc, lửa thiêu đốt khóe miệng, hai tay trắng bệch siết trên tay vịn ghế …
Một lúc sau, La Cường đột nhiên bùng nổ, không thể kìm nén cơn tức giận được nữa: “Chỉ vì một người như vậy, mà mày đến trách móc ông đây?!”
“Nếu không có nó, sẽ không còn mày? Bây giờ có nó rồi, mày không cần gặp tao nữa đúng không! Trong mắt trong lòng mày còn coi tao là anh không?!”
La Cường nghẹn trong cổ họng nửa câu sau, tốt xấu cũng kìm lại được không rống lên trước vô số cặp mắt xung quanh, thằng sói con khốn khiếp đi với thằng cảnh sát kia, lại còn chổng mông để cho nó ***, bị *** xong rồi lại còn chạy đến đây khi dễ anh trai mày!
Thiệu Quân đang nghe trộm trong phòng giám sát, nghe được đến đoạn người yêu La Chiến, vốn định im lặng nghe chuyện phiếm thôi nhưng lúc này không kìm được nữa.
Thiệu Quân bật loa lên, cách một bức tường, cầm micro hét lên: “Hai người 3709 kia, các người đang hét cái gì vậy? Không thể thương lượng hòa bình được sao, hét lên cái gì?”
Lão nhị tiểu tam bị rống, theo phản xạ đồng thời ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn cái loa lớn trong góc.
La Cường lập tức chợt nhận ra đó là Thiệu Quân, Tam Màn thầu đang nghe …
La Chiến đỏ mắt, hạ giọng nói: “Anh, em luôn không muốn nói kỹ với anh, kẻ chịu trách nhiệm cho vụ tấn công xe hộ tống là ai.”
La Cường tái xanh mặt: “…”
La Chiến: “Đó hoàn toàn không phải là một tai nạn, đúng không? Anh à, anh hiểu rõ nhất mà, anh biết đó là ai, và anh biết tại sao!”
La Cường: “… Mày đang trách tao phải không?”
La Chiến: “Em ấy vì em mà hỏng một cánh tay, em xót cho em ấy, anh à, em không trách anh, không phải lỗi của anh, này là lỗi của em, em có lỗi với em ấy…”
La Cường giận dữ run lên, thanh quản khàn khàn như đang chảy máu: “Tam nhi, mày đang ước cánh tay bị hỏng đó là của anh mày, đúng không?”
La Chiến quệt miệng, lắc đầu nguầy nguậy: “Không phải, em ước gì cánh tay tàn phế đó ở trên người em.”
La Cường hai mắt đỏ ngầu, vẻ mặt đột nhiên đau đớn, giữa kẽ răng chậm rãi rít ra một câu.
“Tao nuôi nấng mày mười lăm năm, nuôi ra một con sói vô tâm tàn nhẫn, vong ơn bội nghĩa!!!”
Đại ca La lão nhị tung hoành giang hồ ngần ấy năm, không ai dám nói chuyện trực tiếp với hắn như vậy, mà người này lại là em ruột của hắn, lại chọc vào nơi mềm mại nhất đau đớn nhất của hắn.
Hơn nữa, cú đả kích của La Chiến, La Cường không thể nói một lời phản bác.
Năm đó, xe áp giải tù nhân của La Chiến bị lật, Cảnh sát Trình đã trả giá một cánh tay để cứu La Chiến. Sau đó, La Cường xâu chuỗi lại các manh mối, cũng biết rằng mọi chuyện là do có người sắp đặt, báo ứng cho những chuyện hắn gây ra trong quá khứ.
La Chiến vùi mặt vào sâu trong tay, mắt đỏ hoe nói, anh ơi, em thực sự hối hận, em hối hận thật rồi, tại sao trước đây em không phải là người tốt, tại sao em lại là một kẻ khốn nạn như vậy …
Mỗi chữ, mỗi câu đều là sự hối hận, nó như một nhát dao đâm vào giữa ngực La Cường.
Đúng vậy, chính là hắn năm đó, lừa gạt La tiểu Tam nhi mười mấy tuổi còn chưa tốt nghiệp trung học ra khỏi nhà, kiểm soát dưới bàn tay mình, lăn lộn giang hồ với em trai hắn, ham mê nhục dục, choáng ngợp trong tiền tài. Khi đó cũng là hắn, trên tay ôm bao nhiêu nợ máu để tranh đoạt danh lợi, tranh đoạt địa bàn? Chính những giao dịch ngầm không ra ngoài ánh này đã kéo La Lão nhị tham gia vào những sóng gió đẫm máu của cuộc đấu tranh chính trị phía trên. Chính quyền và thế giới ngầm lợi dụng nhau để rửa tiền, giao dịch chợ đêm, lấy giấy phép cấp và thu hồi đất của pháp viện và ủy ban thành phố, chỉ với vài triệu vốn đã nắm được mảnh đất trị giá hàng trăm triệu tệ, để kiếm lời bạc tỷ, giàu lên sau một đêm…
La Cường không ngờ rằng một ngày nào đó, người em trai hắn quan tâm nhất sẽ chạy đến và hét lên, nói rằng tai nạn xe ấy hoàn toàn không phải là một tai nạn, và hắn biết rõ nhất tại sao những điều này lại xảy ra.
Hắn đương nhiên cũng không nghĩ rằng ngày đó, Thiệu Quân hắn yêu thương nhất hiếm hoi khóc trước mặt hắn, nói rằng mẹ mình đã nhảy lầu, gia đình bị phá hủy, và sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho người gây ra chuyện đó.
Trăm sông đổ về một biển, hắn chỉ là con tốt trong tay kẻ khác, làm nghề cầm súng dính máu. Vì tiền và lợi ích, hắn đi hại người. Sớm muộn gì cũng bị người hại, nhưng hắn không bao giờ nghĩ cuối cùng lại làm tổn thương em trai hắn, tổn thương đến người hắn trân quý nhất bên cạnh hắn.
Thiệu Quân từ phòng bên bước ra với vẻ mặt lạnh lùng, lần này không thể nhịn được nữa.
Thiệu Tam gia ngày đêm chăm sóc La Cường, rất xót La Cường. sao anh có thể chịu được cảnh La Cường bị em trai mắng mỏ chì chiết?
Thiệu Quân hạ mũ xuống, không muốn lộ mặt, giơ tay chỉ vào La Chiến không chút khách khí: “La Tam nhi, anh nói xong việc nhà chưa? Anh của anh hôm nay tâm trạng không tốt. Đừng khiến anh ta cảm thấy khó chịu, được không?”
La Cường quay đầu lại, bị ánh mắt của Thiệu Quân làm đau đớn, hắn đột nhiên nói: “Sĩ quan Thiệu, không liên quan gì đến cậu, cậu đi ra ngoài.”
Thiệu Quân sửng sốt, đây là cái gì? Em đang đứng về phía anh, bảo vệ anh đó!
Giọng La Cường như nghẹt thở, trầm giọng nói: “Sĩ quan Thiệu, chuyện gia đình của chúng tôi, cậu đừng xen vào, hiểu không? Đi ra ngoài đi.”
Thiệu Quân tức giận đến mức muốn vung tay cho con gấu này một chưởng, đá chết hắn! Ừ gia đình anh, gia đình của anh đấy!
La Cường nhìn bóng lưng Thiệu Quân nín thở, quay đầu bỏ chạy. Hắn thực sự sợ đứa em trai vô tâm của mình sẽ đi quá xa, Thiệu Quân sẽ nghe được toàn bộ sự thật khi anh không kịp đề phòng, không kịp chuẩn bị tâm lý…..
Một mình hắn làm, hắn gánh được, trời sập hay sóng lớn La Cường cũng không ngại, La Cường chỉ sợ Thiệu Quân không thể chấp nhận nổi.
La Chiến vì mối quan hệ của Trình Vũ, gặp anh trai hắn chất vấn xong, mấy ngày sau đã hối hận.
Anh em máu chảy ruột mềm, hắn được anh trai nuôi nấng từ khi còn bé tí, sát cánh bên nhau chiến đấu trên giang hồ, vào sinh ra tử từ khi còn là một thiếu niên. Tình cảm hun đúc từ quãng thời gian đó bền chặt thâm sâu, không phải chỉ cần gây gổ vài câu là có thể đứt.
Anh em là anh em, người yêu là người yêu. Dù có người yêu thì tình anh em cũng không vì thế mà suy yếu dù chỉ một chút. Trong lòng La Lão nhị, hay trong lòng La tam nhi đều giống nhau cả, nhưng hai người có tính tình khác nhau, thể hiện ra ngoài cũng khác nhau.
Suy cho cùng, La Chiến không phải là con sói con máu lạnh vô tâm như anh trai hắn mắng. Nếu như La Chiến biết toàn bộ câu chuyện, nếu hắn biết được vị cảnh sát nhỏ đang nghe trộm phòng bên cạnh mà chạy ra chỉ tay vào hắn là ai, hắn còn có thái độ như vậy ngày đó sao? Có khi không cần anh hai hắn nói, La Chiến đã tự mình vác dao đến nhà họ Đàm tính sổ: Cả họ nhà mày dám hại hai cục vàng cục bạc của anh em nhà tao à?!
Trong lòng La Chiến vẫn coi anh trai mình là La Cường trước đây, là Tu la sống trên giang hồ La lão nhị, giết người cướp của, máu lạnh tàn bạo, không nhân đạo, không có chút tình người.
Bản thân La Chiến không còn như xưa, hắn đã thay đổi. Hắn chỉ không biết rằng anh trai mình cũng không còn giống như xưa.
La Cường cũng biết quan tâm đến người khác, trái tim trở nên mềm mại, khi trở nên mềm mại, nó sẽ biết đau.
La Chiến xấu hổ không dám đối mặt với anh hai mình lần nữa, nên chỉ biết gửi một đống đồ vào Thanh Hà, toàn là những món anh trai hắn thích ăn, thực ra là đang muốn cúi đầu với La Cường, vẫy đuôi xin lỗi, cho quả táo tàu ngọt vuốt lông con sư tử đực đang bị chọc giận kia.
Bên kia, hắn cũng chuẩn bị sẵn một phong bao lì xì lớn cho tang lễ, một trăm vạn tệ, để gửi đến tang quyến Đàm ngũ gia. Không cần biết hai bên ai đúng ai sai, nhưng mà dù sao Đàm thiếu gia, con trai duy nhất của nhà Đàm, cũng chết oan chết uổng. Nhà họ La theo quy củ giang hồ, tiêu tiền tiêu tai, hai bên nhường nhau một bước.
Nhưng mà rất lâu sau đó, La Chiến mới nhận ra rằng chính cuộc ‘khởi’ binh vấn tội’ trong lúc nóng nảy này của hắn, đã làm anh trai hắn cuối cùng phải chọn đi đến mức đường cùng..
—
Hai anh dâu người mất tay người mất lá lách, khổ thật sự…..
À cánh tay Trình Vũ là bị liệt nhé, không phải mất luôn khỏi cơ thể…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT