Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Mặc dù cả đêm Thiệu Quân không ngủ, nhưng ỷ vào sức trẻ, vẫn tràn đầy năng lượng, sáng sớm hôm sau mặc xong cảnh phục, đúng giờ sáu giờ anh đã xuất hiện đầu dãy hành lang các buồng giam.

Trong buồng giam có mấy người dậy sớm, vỗ vào cửa sổ nhỏ, nhiệt tình chào hỏi: “Ui, hôm nay là Đội trưởng Thiệu à? Đội trưởng Thiệu, ngài dậy sớm thế!”

Thiệu Quân với gương mặt tuấn tú, thân hình cao và mảnh khảnh bước dọc theo hành lang, vô số ánh mắt lập tức ló ra sau những lỗ cửa sắt nhỏ hai bên, thẳng tắp nhìn vào anh. Nhưng mọi người nhìn anh cũng không hẳn đều mang ý đồ xấu, vẻ ngoài ưa nhìn như thế, dù là nam hay nữ ai cũng thích ngắm. 

Đặc biệt là ở những nơi quân sự hóa, quản lý vô cùng đơn điệu và nhàm chán này, bộ dáng anh tuấn và lịch sự của Đội trưởng Thiệu, Thiệu Tam gia đích thị là cảnh đẹp di động của toàn thể phần tử cải tạo kiêm tầng lớp dân đen trong khu nhà giam số ba này bao nhiêu năm qua. Đai lưng cảnh sát thắt chặt vòng eo nhỏ, bốt da dẫm lên sàn nhà những tiếng cộc cộc, côn điện xoay xoay trong tay, thỉnh thoảng ra vẻ uy phong chửi tục vài ba câu, lúc đi còn hay lắc hông, lộ ra cái vẻ phong lưu cao quý trời sinh đã có mà người khác không thể nào bắt chước được…

Vì  thế, các tù nhân đều chờ đợi để được nhìn thấy vị Đội trưởng Thiệu ưa nhìn này, ai cũng thích anh cả.

Hôm nay là chủ nhật, là ngày nghỉ ngơi và chơi các hoạt động giải trí mà các tù nhân thích nhất.

Mấy cửa kính lớn trong nhà ăn vẫn chưa được sửa chữa, gió lùa vô ào ào, khoe ra chiến công hiển hách của La Cường khiến những tù nhân đang xếp hàng múc cơm trong nhà ăn phải châu đầu ghé tai, rùng mình một cái.

“Tính tình La lão nhị bây giờ tốt hơn trước rất nhiều, đội trưởng của chúng ta cải tạo quá tốt.”

“Đúng rồi, nếu là mấy năm trước thì chắc chắn cái bàn đó sẽ phang thẳng lên cái đầu ghẻ chốc của đại ca ban 3.” 

Ban trưởng ban 7 vắng mặt, ban phó Thuấn Tử dẫn đội đi nhận phần ăn từ cửa sổ.

Nhím bưng bát cơm ra, quay đầu lẩm bẩm nói: “Cho thêm một muỗng nữa không được sao!”

Nhím và Thuận Tử than thở liên tục: “Sao mà tôi thấy cháo càng ngày càng loãng vậy. Ban chúng ta xếp trước nên múc ra toàn nước, mấy ban 4 5 6 phía sau mới là ăn cháo, chúng ta chỉ húp nước cơm thôi, lúc nào mình cũng thiệt thòi!”

Thiệu Quân liếc mắt một cái: “Lẩm bẩm cái gì đó?”

Nhím nhìn Thiệu Quân, rì rầm nói: “Ngài thả đại ca của tụi tôi ra nhanh đi, nếu không ra thì ban 7 chắc phải uống nước lọc sống qua ngày mất.”

Buổi sáng, là thời gian hoạt động tự do và nghỉ ngơi trong buồng giam. Những người không có học thức thì ngồi trên ghế đánh bài, còn những người biết chữ sẽ đọc sách trong thư viện.

Sau bữa trưa, buổi chiều là thời gian hóng gió, các tù nhân cùng nhau chơi bóng rổ trên sân hoặc bóng bàn và bida trong phòng giải trí.

La Cường được thả ra vào thời điểm đó.

Hành lang ngoài cửa sổ phòng giải trí vang lên tiếng bước chân chậm rãi, các cảnh sát vũ trang ở tháp canh tường ngoài chợt theo bản năng nhanh chóng lên đạn cạch cạch, nòng súng dài lướt qua hành lang, họng súng cảnh giác nhanh chóng chĩa thẳng vào một bóng người.

Tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng súng của cảnh sát vũ trang, quét mắt về phía cửa, căn phòng giải trí đang ồn ào lập tức im bặt, lặng ngắt như tờ.

Đại ca ban 3 bị chốc đầu đang gác chân ngồi trên ghế đẩu chỉ huy đàn em chơi bóng cũng bất giác phải bỏ chân xuống ngồi thẳng, hồi hộp như chờ quản giáo răn dạy.

Cac thành viên ban 7, Nhím và Hồ Ly đều bỏ cây cơ xuống.

Hai quản giáo cũng âm thầm sờ chiếc dùi cui điện trên thắt lưng, theo thói quen khi sắp có biến cố.

Ngay cả Thiệu Quân âm thầm thẳng lưng, hít một hơi thật sâu, tim đập bang bang trong lông ngực không lý do.

La Cường thu về ánh mắt chế giễu khi súng của cảnh sát vũ trang trên trạm gác ngoài hạ xuống, quay đầu lại, tấm lưng rộng như một ngọn núi sừng sững che khuất ánh sáng vào phòng, thân hình như tỏa ra ánh nắng vàng nhạt bước vào trong.

Gương mặt La Cường vẫn u ám như cũ, ánh mắt thô ráp nhanh chóng đánh một vòng quanh phòng, dừng lại trên khuôn mặt và cằm của Thiệu Quân một chốc, rồi nặng nề xẹt qua…

Phòng giải trí chỉ im lặng một chốc, sau đó lại trở nên sôi động, nhưng rõ ràng là khác khi nãy. Những tiếng la hét của các ban khác nhỏ dần, lộ ra sự thận trọng và sợ hãi.

Nhím sờ sờ cái đầu húi cua bước lên phía trước: “Anh Cường! Anh quay lại rồi…”

Ban của họ có một người có biệt danh là Hồ Ly, chui ra từ đám đông xông về phía trước: “Anh Cường, tụi em nhớ anh muốn chết –“

Ban nào đó đang đứng đối diện có người la ó nói: “Có mình mày bán sống bán chết mà nhớ thôi. Tối nào cũng như mèo rượng đực, chổng mông kêu xuân bên cửa sổ!”

Hồ Ly tên thật là Hồ Nham, do cái ‘tính’ của mình như vậy nên mới có biệt danh đó. Hồ Nham liếc nhìn người nọ đầy vẻ khinh bỉ, nắm lấy cánh tay La Cường rồi bước tới, dán nửa người của hắn lên La Cường. Dù gì hắn cũng không quan tâm đến những lời đàm tiếu của người khác, trong nhà giam ai có mà chẳng biết ban 7 có một con hồ ly lẳng lơ, mấy năm nay thầm thương trộm nhớ La lão nhị đâu cơ chứ.

Thiệu Quân không cảm xúc trừng mắt nhìn Hồ Ly, thật ra là trừng bộ móng vuốt ti tiện đang ôm lấy tay La Cường kia, thật là quá đê tiện mà.

Anh cầm cây cơ, cúi xuống bàn bida ‘bốp’ một cái, dứt khoát đánh trái bi đỏ chạy vào lỗ rồi nâng mông định rời đi. La Cường đã được thả, có vẻ như tình hình tạm thời sẽ ổn định, thiệu Quân cũng khá  yên tâm trong lòng. Nhưng yên tâm trong lòng không có nghĩa ngoài mặt cũng bình tĩnh lại.

“Anh Cường, thể hiện kỹ năng cho bọn em xem với!”

“Anh Cường, đội trưởng Thiệu cũng ở đây, chúng ta thi đấu thử đi!”

La Cường ngồi trên ghế, gác một chân lên, nghiêng đầu nhìn Thiệu Quân, ánh mắt như mang theo một lưỡi câu trêu chọc, khiêu khích.

Đệt, Tam gia tôi lại sợ anh quá?

Thiệu Quân vốn định rời đi, lại quay đầu, lần nữa cầm cây cơ lên.

Anh nhoài người ra giữa bàn đánh trái bi ở phía xa, gác một chân lên mặt bàn làm căng chiếc quần tây cảnh phục, lộ ra cặp mông tròn lẳng như hai quả đồi nhỏ và cẳng chân thon dài còn lại buông thõng bên cạnh bàn.

La Cường nhìn chằm chằm vào mông và chân của Thiệu Quân, nheo mắt, yết hầu trượt lên trượt xuống.

Thiệu Quân ngắm nghía trái bi bằng cặp mắt phong lưu của mình vài giây rồi đánh một cái dứt khoát, bên cạnh vang lên vài tiếng vỗ tay.

La Cường đột nhiên đứng dậy giữa tiếng vỗ tay thưa thớt, hất hai bàn tay đang ôm cánh tay hắn của Hồ Nham ra.

Nhím lấy trong túi áo ra một điếu thuốc đã giấu mấy ngày nay, mượn bật lửa của quản giáo nào đó châm thuốc, nhưng không hút mà đưa điếu thuốc cho đại ca của mình.Từ khi cam tâm tình nguyện nhận La lão nhị làm đại ca, thằng nhóc này cư xử như một kẻ nịnh hót 24/7.

La Cường khẽ rung mí mắt, ý bảo Nhím cứ hút đi, Nhím lúc này mới vui vẻ nhét điếu thuốc vào miệng, thoải mái rít mấy hơi thật dài.

La Cường nhằn nhằn một mảnh lá rẻ quạt trong miệng, nhấm nháp vị chua đắng, cầm một cây cơ khác từ từ cúi đầu xuống.

Ánh mắt hắn vừa vặn giao với thiệu Quân, lưu luyến như trêu đùa.

Thiệu Quân bật cười, lồng ngực như bị thứ gì bóp nghẹt. Bàn tay bên hông La Cường lắc nhẹ, làm một động tác rất nhỏ.

“bốp”

Quả bi cái nặng nề đập vào bi đỏ như đập đau vào ngực anh, lồng ngực giãy giụa co rút đau đớn, trái tim anh cũng giống như quả bi đỏ kia, bị đập lăn ra xa rơi xuống lưới.

Tối hôm qua La Cường đã cân nhắc cả một đêm. Hắn hoàn toàn không tin rằng Thiệu Tiểu Tam Nhi đã kết hôn.

Không thể, Thiệu Quân sẽ không cưới vợ, cũng sẽ không rời Thanh Hà. Hắn đã ăn sạch anh rồi, đời này anh đừng hòng chạy khỏi hắn, dù chỉ là suy nghĩ!

Trong phòng giải trí liên tục vang lên những tràng pháo tay, những người vây xem đều rất hứng thú, ồn ào.

Thiệu tam gia và La lão nhị như uống thuốc kích thích, đấu ba ván liên tiếp.

Đám người vây xem chia thành hai phe, mấy hàng người phía sau đều muốn đứng trên ghế, chồm qua vai hàng đứng trước để xem.

“Chỉ còn hai quả bi màu thôi, anh Cường thắng chắc ván này rồi!”

“Chưa chắc đâu, ván sau đội trưởng Thiệu sẽ thắng!”

“Chắc không? Dám cá không?”

“Lấy cái gì cá?!”

Thiệu Quân đang tính toán đường đi mấy quả bi, nghe thế liếc xéo lên, lại còn dám cá độ? Đây là nơi nào mà cá độ?

Một tên ban 3 chỉ vào Nhím, gào lên: “Cá cơm tối nay, mỗi đứa một quả dưa chuột!”

“Dám coi thường anh Cường của tụi tao?” Nhím không hề yếu thế, hét lại, “Ban 7 cá luôn một chậu dưa chuột!!!”

“Nếu đại ca tụi tao thua, tất cả dưa chuột ban 7 bọn tao sẽ cho tụi mày ăn!”

Thiệu Quân giương mắt, thấy La Cường vui vẻ.

La Cường lộ ra sự vui vẻ hiếm thấy, hắn chống cây cơ, bàn tay nắm lại che trên miệng, khóe mắt hằn lên một vết chân chim. Câu Nhím nói “tất cả dưa chuột ban 7 bọn tao sẽ cho tụi mày ăn” là có ý khác, rõ ràng là đang ‘quấy rối’ bọn ban 3 ngu ngốc kia. (dưa chuột trong ngoặc kép =]])

Thiệu Quân nhìn La Cường vui vẻ hồi lâu đến ngẩn ngơ, làm ảnh hưởng nghiêm trọng hiệu quả chiến đấu của anh…

Cả hai đều cố tình phô diễn kỹ năng của mình trước mặt mọi người, hết cú này đến cú khác đến hoa cả mắt, cuối cùng, vẫn là La Cường cao tay hơn, thắng 2 trên 3 ván.

La Chiến tặng cho nhà tù mấy bàn bida, cũng biết anh hai mình rất thích chơi bida. Trong các hộp đêm Tam Lí Truân năm đó, La gia lão nhị lên sân khấu đánh bao nhiêu trận bida với nhiều xã hội đen khác nhau cũng không bao giờ bị thua.

La Cường chơi bi-a xong, ngậm điếu thuốc thắng được từ Thiệu Quân, một mình tản bộ trên sân thông khí, chợt nghe thấy một trận náo động.

Trưởng nhà giam phân công xuống, yêu cầu một đại đội tranh thủ cuối tuần sửa chữa, sơn lại bức tường bên trong đã hư hỏng bạc màu. Các khu nhà tù bây giờ phải tự chịu trách nhiệm về thu chi của mình, cái gì bớt được thì bớt, nên tất nhiên họ sẽ quyết định sử dụng sức lao động có sẵn trong nhà tù, không thuê nhân công bên ngoài để tiết kiệm.

Thiệu Quân đã phân công một vài quản giáo đứng quan sát các tù nhân ban 5, 6 7 sơn tường.

Đang yên đang lành, chợt đèn sáng trong hành lang đột nhiên kinh hãi chớp chớp mấy cái rồi vụt tắt hết, lưới điện cao áp trên tường hỗn độn kêu xèo xèo.

“Có chuyện gì vậy? Mấy người làm gì đó?!”

Ngắn ngủi vài phút hỗn loạn đó, Thiệu Quân cầm dùi cui lao vào đám đông, vội vàng duy trì trật tự: “Không được lộn xộn! Đứng lại, đứng lại hết cho tôi!”

“Ai chạm vào dây điện? Chán sống rồi sao!” Thiệu Quân trợn mắt nhướng mày rống to.

Mắt Kính Nhỏ từ ban 7 rơi khỏi thang và ngồi bệt xuống đất. Thằng nhóc này vụng về vấp ngã, vô tình chạm vào lưới điện, làm đứt cầu dao.

“Cậu làm ăn kiểu gì vậy? Quét sơn mà quét trúng cả lưới điện?!” Thiệu Quân rất tức giận.

Mắt Kính Nhỏ biết mình sai, rụt cổ run run nói: “Xin lỗi do tôi bất cẩn.”

Thiệu Quân gầm lên: “Bất cẩn?! Đó là điện cao thế, lỡ bị điện giật thì làm sao đây!”

Đèn trong toàn khu trại giam chớp tắt một lúc rồi bật lại, lưới điện cũng hoạt động lại bình thường.

Thiệu Quân còn sợ hãi nhìn lên hàng rào điện trên tường, tức giận không có chỗ xả, anh nâng bàn chân mang bốt da đạp lên chân Kính Nhỏ một cái.

Thiệu tam gia ngày thường mỗi khi gặp chuyện đều chỉ chửi bới vài câu, không thích đánh người cũng không thích mấy cách xử phạt thể xác. Lần này anh có vẻ hơi nóng nảy, chắc do không ăn sáng nên huyết áp không bình thường.

Dòng điện cao thế hàng chục nghìn vôn trên lưới điện có thể thiêu rụi một người thành một cục than cháy sém nếu chạm vào; cả lưới điện cao thế là để ngăn phạm nhân trèo tường vượt ngục, phải sử dụng 24/24, không được gián đoạn một phút nào. Một khi hàng rào điện bị trục trặc, tù nhân có thể nhân cơ hội để gây rối, rất phiền toái.

Tai nạn an toàn kiểu này không phải chuyện đùa, nếu có chuyện xảy ra thì đừng hòng trốn tội, quản ngục sẽ phải chịu trách nhiệm bất kể tù nhân bị thương hay hệ thống an toàn bị hư hỏng. Thiệu Quân là Đại đội trưởng, sẽ phải đứng mũi chịu sào, cũng khó trách vì sao anh lại nổi nóng như thế, giận đến đánh người, hận sắt không thành thép.

La Cường đi lại, trầm giọng nói: “Ban của tôi à?”

“Anh Cường …” Mắt Kính Nhỏ run lên, cảm thấy ấm ức.

Mắt Kính Nhỏ là một trong số ít sinh viên đại học trong số hơn 800 tù nhân ở khu nhà giam số ba, thường được quản giáo và bạn tù chiếu cố, không bị bắt nạt gì cả.

Thiệu Quân liếc nhìn La Cường một cái.

Tù nhân nào vi phạm sẽ bị ban trưởng và ban phó dạy dỗ lại, quản ngục nói chung không đích thân trừng phạt họ. Thiệu Quân cũng biết, làm như vậy trước mặt La Cường là đang khiến hắn mất mặt ít nhiều.

Anh đá xong lại thấy hối hận. Mấy ngày nay tâm trạng anh hơi bất ổn. Đánh đập thì có ích gì đâu cơ chứ? Thằng nhóc này tay chân vụng về, đá một cái cũng không thể biến một cục phế thải thành hợp kim titan ngay được.

La Cường cắn điếu thuốc, nhìn Thiệu Quân: “Sĩ quan Thiệu, đừng thô bạo như vậy.”

Shao Jun tức giận nói: “Điện cao thế là để đùa giỡn sao? Thằng nhóc này vừa suýt chết đó.”

Khóe miệng La Cường giương lên một nụ cười giễu cợt, nghiêng đầu nói: “Sĩ quan Thiệu, mục thứ nhất trong điều lệ vi phạm của quản giáo trại giam là gì?”

Thiệu Quân bị La Cường hỏi đến nghẹn lại, không nói được gì.

Trong bộ quy tắc ứng xử dành cho quản giáo vừa được Bộ Tư pháp ban hành hai năm trước, quy tắc đầu tiên là nghiêm cấm việc đánh đập, nhục hình đối với phạm nhân, vi phạm sẽ bị tra cứu.

Đàn em của La Cường bị trừng phạt về thể xác, chẳng lẽ hắn khó chịu, định đến gặp trưởng nhà giam đâm đơn kiện Tam gia anh à?

Nhưng Thiệu Quân không ngờ La Cường quay mặt đi, nhìn chằm chằm vào Mắt Kính Nhỏ đang ngồi bệt dưới đất, trong mắt đột nhiên dâng lên một sự khó chịu, hắn vươn một tay lấy điếu thuốc ra khỏi miệng!

“….”

Các tù nhân đang vây xem đều hít một hơi lạnh, nghĩ rằng La lão nhị định đá người.

Nhưng La Cường chẳng hề nâng chân. Hắn không đi bốt da như quản giáo mà đi giày đế bằng bình thường, nhưng chẳng cần nâng chân, ánh mắt rét lạnh của hắn quét xuống đất, đã khiến cho cậu sinh viên nằm dưới sợ đến mức co người lại như một quả bóng.

“Cậu có biết việc cậu làm nguy hiểm không? Có biết là chết người không? Lần sau cẩn thận tay chân, hiểu chưa!” La Cường gầm nhẹ.

“Hôm nay ai trực ban đại đội một của chúng ta?” La Cường lạnh giọng hỏi, quét mắt qua đám đàn em ban 7 đang cúi gằm mặt xung quanh.

“Đội … đội trưởng Thiệu trực ban …” Vài người lí nhí.

“Khi đội trưởng Thiệu trực ban, chúng mày có thể đừng gây rắc rối, làm mất mặt ông đây, được không?” La Cường nói.

Mọi người gật đầu như gà mổ thóc.

“Xảy ra sự cố là người trực ban sẽ bị xử phạt, phạt tiền có biết không? … Đứa nào làm sĩ quan Thiệu bị liên lụy, tao xử từng thằng.”

Từng chữ từng câu của La Cường đều lộ ra sự tàn nhẫn cay độc.

Thiệu Quân nghe xong trợn tròn mắt nhìn lên trời, không biết phải nói gì …

La Cường quay mặt lại, trừng mắt nhìn Mắt Kính Nhỏ, Thiệu Quân sợ hắn ra tay đánh người, nhanh chóng chìa dùi cui ra ngăn lại. 

“La Cường!……” Thiệu Quân thấp giọng nhắc.

“La Cường, Điều 18 của Quy định về Tiêu chuẩn của tù nhân là gì?” Thiệu Quân xụ mặt hỏi.

La Cường giương mắt nhìn anh, khóe miệng chậm rãi nhếch lên một đường cong, em được lắm.

Điều 18 của Quy định về Tiêu chuẩn của tù nhân nghiêm cấm đánh đập và bắt nạt bạn tù, nghiêm cấm những hành vi kết bè, chia phe phái, làm trùm nhà lao gây sức ép cho tù nhân khác.

La Cường nhìn Thiệu Quân khiêu khích, thì sao?

Ông đây vẫn còn tồn tại rõ ràng thế mà, làm gì được nhau?

Thiệu Quân xụ mặt chỉ vào La Cường: “Anh, trở về đọc lại quy tắc nhà giam cho tôi.”

“Đọc cho trôi chảy, buổi tối tôi sẽ đến kiểm tra!”

Thiệu Quân ném lại một câu, rồi cạch cạch giẫm giày da, vặn eo bỏ chạy.



Em mà không chạy La tongkong lột quần đè em ngay tại chỗ =]]] 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play