*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

(*) Phố bar Tam Lý Truân (Sanlitun): Con phố ăn chơi nổi tiếng ở Bắc Kinh, thu hút rất nhiều khách nước ngoài, chõ này bar, vũ trường, mấy chỗ ăn chơi sang trọng, mall đồ san sát, nôm na thì giống phiên bản cao cấp (hơn rất nhiều) của phố Bùi Viện HCM.



Thiệu Quân đã hoàn thành xong ca trực 24 giờ, hai ngày tiếp theo là ngày nghỉ.

Sáng sớm anh đi ngang qua nhà bếp thó một cái bánh quẩy, rồi đến ga ra của tòa nhà văn phòng để lấy xe, đi ngang qua sân chơi lớn, liếc nhìn hết nhóm phạm nhân này đến nhóm phạm nhân khác đang tập thể dục buổi sáng.

Anh lia mắt tìm 294 trong tiềm thức, đến khi tìm được, hắn cũng đang nhìn về phía anh. 

La Cường khẽ nhếch khóe miệng, như muốn nói ăn ngon không? Hôm qua thức đêm để ăn đó à?

Thiệu Quân nheo mắt, thật ra anh đang thầm nghĩ, thân thể kia, khí thế kia, quả nhiên giống như ‘294’ lắm nha.

Thiệu Quân đã dành thời gian gọi cho Thiệu Quốc Cương, không một lời xã giao, anh đi thẳng vào vấn đề.

Thiệu Quốc Cương đang bận họp, giọng nói trầm trầm: “Quân Quân, con hỏi cái này làm gì?”

“Tù nhân đại đội của con, con không được hỏi sao?”

“Đã bao lâu rồi con không gọi điện cho bố? Một tháng chưa? … Con gọi điện thoại còn gì khác không?!”

Thiệu Quân: “……”

Thiệu Quân cũng bắt đầu nóng nảy: “Cái người tên Chu Kiến Minh, đó, không phải tội phạm ấu dâm đúng không? Hồ sơ của anh ta sai, là do người trong cục của bố làm à? Rốt cục trước đây anh ta làm gì? Làm thế nào bên bố bắt anh ta lại được? Thẩm tra làm sao?”

Câu hỏi của Thiệu Quân khá vô lễ, nổi nóng rồi thì sẽ như thế, nếu anh có thể kiềm chế bản thân thì hai bố con cũng không đến nỗi cãi nhau suốt.

Thiệu Quốc Cương nghiêm nghị nói: “Hắn ta là ai con không cần quan tâm. Con nên quản lý tốt và để mắt đến những người thường liên lạc với anh ta. Ngoài ra, tài liệu tự kiểm và tự tố giác của hắn đều phải được kiểm tra nghiêm ngặt. Bố đã nói với trưởng nhà giam của con rồi. “

Thiệu Quân vừa nghe đã tức nghẹn, ý bố anh là cảm thấy Thiệu Tam Gia anh không quan trọng, nên gạt anh sang một bên, chẳng cho anh hay biết gì.

“Bố dặn dò với trưởng nhà giam, nhưng lại không nói gì với con! Con là quản giáo ban 7, con quản lý anh ta mỗi ngày, nhưng thậm chí còn không hề biết anh ta thật sự là ai, làm gì!”

“Ngày đầu tiên anh ta vào tù con đã nói với người khác anh ta phạm phải chuyện gì, toàn khu ba đều biết! … Kết quả thì con đã nói sai cho người ta rồi. Về sau mọi người biết chân tướng con chẳng phải sẽ bị cười vào mũi à? “

“Quân Quân, hôm nay về nhà đi.”

“… Con bận lắm.”

Thiệu Quân nhớ lại sáng hôm đó đưa màn thầu cho 294, anh thậm chí còn ngồi giảng dạy cho hắn, nói gì mà biết lý do tại sao các tù nhân lại xa lánh kỳ thị anh không, anh biết rõ quá mà, nếu biết trước sẽ thế này lúc đó anh không làm như thế phải không, làm chuyện này không đáng mặt đàn ông vân vân vũ vũ…

294 nhướng mày, bình tĩnh nói: Màn thầu, cho tôi hai cái nữa.

Thiệu Quân cảm thấy lúc đó anh nhất định giống như một tên ngốc trong mắt hắn, đầu ngập đầy màn thầu.

Lý do quan trọng nhất khiến anh nổi nóng với cha mình, là vì anh biết việc này có liên quan đến cảnh sát. Anh đang giữ thẻ căn cước của Chu Kiến Minh, đây là luật lệ của nhà tù, thẻ căn cước của tù nhân do quản giáo giữ. Căn cước thật sự ghi “Chu Kiến Minh”. Với tố chất nghề nghiệp đáng tin cậy của Thiệu Quân sau khi tốt nghiệp mấy lớp khoa học trong trường, anh lật hai lần đã xác nhận đây là căn cước “thật”.

Danh tính là giả, nhưng căn cước là thật, được đóng dấu và cấp bởi Cục Công an thành phố. Thân phận của 294 rõ ràng là bị công an ‘tráo bài’. 

Làm thẻ căn cước giả, ghi tội ấu dâm, chắc là anh ta gây thù chuốc oán với cảnh sát nhiều lắm, lúc vây bắt anh ta họ cũng phải rất trầy trật …

Ngày hôm đó, Thiệu Quốc Cương đến đại viện của trưởng của Quân khu ở ngoại ô phía bắc, yêu cầu bảo vệ ở cửa thông báo, bước vào trong mới thấy Thiệu Quân.

Trong khu vườn phía sau dãy nhà, Cố lão gia đang ngồi xổm tập trung chăm chút cho mấy chậu hoa của mình, tưới nước bón phân tỉa lá.

Thiệu Quân đang phá phách khung hoa tử đằng trong vườn, lắc lắc cái giàn rụng xuống một đống hoa. Khi còn bé, anh thích trèo lên giàn hoa đó nhất, bò lên đến đỉnh không xuống được thì khóc tu tu chờ người ẵm xuống. Từ nhỏ anh đã là một đứa trẻ hay quậy phá, hay khóc lóc la lối nổi tiếng cả đại viện. Lúc đó, cảnh vệ và mấy hậu cần trong đại viện cứ mở miệng ra là Tiểu Quân nhà chính ủy gia hôm nay lại leo lên lan can ban công hoặc rơi xuống mương, hay chui vào xó xỉnh nào đó khóc thét một ngày cũng không khàn giọng, tính tình thì bướng bỉnh, thật là phiền hết sức!

Thiệu Quân đứng thứ nhất trong cái vòng cậu ấm cô chiêu Bắc Kinh không phải vì bố làm cục trưởng, mà là do ông ngoại. Cố lão gia đã về hưu từ lâu, không còn thực quyền trong tay nhưng ông vẫn là một ông lão đức cao trọng vọng được kính trọng và nể phục khắp đại viện.

Thiệu Quốc Cương bước tới, gật đầu với ông lão: “Chào bố.”

Cố lão gia nhìn một cái, chống tay sau lưng rồi bỏ đi, mặc kệ ông.

Thiệu Quốc Cương cũng không nói gì, vốn cũng không muốn đến đây để nhìn sắc mặt lão gia, nhưng đành phải đến để tìm con trai mình.

Thiệu Quốc Cương tìm con trai hẹn ra ngoài ăn cơm. Thiệu Quân  nói ăn no rồi, bảo mẫu ở gia đình ông ngoại nấu đồ ăn ngon nên anh sẽ không ra ngoài ăn.

Thiệu Quốc Cương cố gắng nhìn xuống cơn tức: “Con vẫn còn giận bố? Quân Quân, con nghĩ bố làm phạm nhân dưới quyền con bị oan uổng à? Hắn ta làm sao là oan uổng được cơ chứ? Hừ…”

Thiệu Quân cụp mắt xuống, bướng bỉnh nói: “Con chẳng thể nào hiểu được tác phong của cảnh sát như bố, lúc nào cũng tự cảm thấy mình rất thông minh, nhưng rất nhiều vụ án hành động lại ngu xuẩn, tay chân cũng vấy bẩn.”

“Anh ta là xã hội đen đúng không? Anh ta có liên quan đến những đợt truy quét lớn mà Bộ Công an mở ra dạo trước đúng không?”

“Người này không phải tên là Chu Kiến Minh, người này là ai?”

Thiệu Quân bắn như pháo.

Thiệu Quốc Cương cố gắng hết sức bình tĩnh nói: “Quân Quân, sau này đừng tự tiện tiếp xúc với tên tù nhân này, đừng thân thiết quá, công tác này của con phải đặc biệt chú ý giữ an toàn! … Chúng ta có phương pháp làm việc của mình, có cân nhắc, quyết định như vậy để tránh hắn phạm tội lần hai.”

Thiệu Quân nói: “Chúng ta cũng có phương pháp làm việc của mình? Thế người này bây giờ đang ở trong văn phòng của bố hay trong đội của con?”

Thiệu Quốc Cương nổi giận: “Bố làm cảnh sát bao nhiêu năm, còn con thì bao lâu? Con hiểu hết mọi chuyện được à?!”

Thiệu Quốc Cương trong lòng vẫn quan tâm đến đứa con trai bảo bối, nhưng lo đến mấy cũng chỉ có thể lo suôn, không thể quản lý được đứa con này. Hai người cứ giằng co đã nhiều năm như vậy, vừa mở miệng đã nực nồng mùi thuốc súng.

Hơn nữa, La lão nhị đã bị bắt và bị xét xử như thế nào, sao có thể tùy tiện nói ra được.

Thiệu Quốc Cương cũng có lý do của một cảnh sát. Lúc trước, để bắt được La Cường, Bộ Công an phải giám sát và phát lệnh truy nã cấp độ A toàn quốc, phải huy động bao nhiêu lực lượng, đổ bao nhiêu công sức.

Anh em nhà La không được giam chung một nhà tù, không được gặp nhau, thậm chí không được dùng tên thật, để tránh việc họ liên kết lại, tạo ra các tổ chức bất hợp pháp trong nhà tù. Ngoài ra, cũng là vì an toàn cá nhân của phạm nhân, đối với La Cường, người khác không biết hắn là ai, nhiều nhất là bắt hắn ôm bồn cầu, nhưng lại là an toàn nhất cho hắn.  Thiệu Quốc Cương đã xem xét sâu sắc toàn diện.

Nhưng Thiệu Quân cũng có cái lý của mình. Anh làm nghề này đã lâu, suy nghĩ và ý thức của anh về những người trong tù, Thiệu cục trưởng không thể lý giải được

Trong tù, dù là kẻ giết người phóng hỏa, xã hội đen hay trộm cắp vặt, vẫn được gom chung thành một loại tù nhân. Ngoài ra, những tội phạm kinh tế tham ô, lừa đảo, vì có trình độ học vấn cao, được coi là trí thức trong trại giam, và thường được mọi người kính trọng hơn. Chỉ có những kẻ đã phạm tội cưỡng dâm, tư tưởng lệch lạc với đại đa số người, thì đều là loại bại hoại, cặn bã, là đối tượng để bị bắt nạt của những kẻ trong tù.

Thiệu Quân cảm thấy ngay từ đầu đã phân loại sai thành phần giai cấp của Chu Kiến Minh, xếp người này từ loại bình thường thành ‘hoa án’ tội phạm, thật sự quá ‘bất công’. Làm quản giáo, làm ‘cha ruột’ của ban mình quản lý, điều này sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến uy tín của anh trong một tập thể lớn, anh sẽ bị đánh giá, sau này sẽ khó hòa đồng, quản lý các phạm nhân.

Cuối cùng, Thiệu Quân cũng không ăn cơm cùng bố, lúc vừa ra khỏi đại viện, đã bị một cuộc gọi của đám anh em rinh đi mất.

Trầm Bác Văn trong điện thoại lèm nhèm, thấy anh nghe máy thì cao giọng hét: “Quân Quân, nhớ mày quá, qua đây chơi —”

Thiệu Quân nói: “Rảnh quá không gì làm thì kiếm bồ đi chơi đi, kiếm tao làm gì?”

Trầm Bác Văn: “Tao chỉ thấy hứng thú với mày, Quân Quân …”

Thiệu Quân vừa cười vừa mắng: “Đồ điên …”

Thiệu Quân lái xe, chở Thẩm công tử đã say quắc cần câu nằm vắt ngang ghế sau như một cái bao tải.

Thiệu Quân nghiêng đầu lớn tiếng hỏi: “Muốn đến chỗ nào?”

Trầm Bác Văn ê a cười cười: “Dẫn mày tới chỗ này vui lắm.”

Thiệu Quân nói: “Thôi tao không đi đâu, mệt quá muốn về nhà ngủ à.”

Trầm Bác Văn rống lên: “Lại còn dám bảo mệt, chơi với tù nhân mà không thèm chơi với bạn thân!”

Thiệu Quân cười nói: “Nếu không vui tao nhéo mày đó!”

Trầm Bác Văn:  “Chắc chắn vui mà … Tam Lý Truân!”

Trầm Bác Văn đưa Thiệu Quân đến một vũ trường cao cấp ở Tam Lý Truân đêm hôm đó. Vũ trường này không phải ai cũng có thể vào được, kiểm soát ra vào rất nghiêm ngặt, thẻ VIP cũng vô dụng, chỉ có thể vào cửa bằng khuôn mặt của mình, đây là vũ trường cho các quan lớn, các cô cậu ấm con ông cháu cha và các diễn viên ca sĩ nổi tiếng, sàn nhảy xa hoa, rực rỡ, lộng lẫy và những loge ghế hai bên bí ẩn và đầy phong tình…

Thiệu Quân thường không thích đến nơi này, có đến cũng là vì bị hai con chim hư hỏng Sở Tuần Trầm Bác Văn kia cắp đi theo, đến đây uống vài ba ly, thỉnh thoảng ôm ôm sờ sờ vài cô em xinh đẹp.

Hai người ngồi ở vị trí đẹp ở giữa thính phòng, trên một chiếc ghế sô pha rộng rãi thoải mái ở góc, một nhóm nam sinh mặc vest lịch sự bảnh bao vây quanh rót rượu.

Trầm Bác Văn dán vào tai Thiệu Quân nói: “Quân Nhi, ‘vào bên trong’ chơi không?”

Thiệu Quân hừ mũi: “Tao mệt lắm, mày vào chơi một mình đi!”

“Coi chừng dính bệnh! Nhớ mặc áo mưa với uống thuốc đó!” Thiệu Quân bổ sung thêm.

Trầm Bác Văn cười đến rung cả người, kê vào tai Thiệu Quân nói vài câu…

Thiệu Quân nhích người ra xa khỏi anh ta: “Nói cái gì đấy, mày lừa tao à?”

Trầm Bác Văn vô tội nhún vai: “Lừa cái gì, bạn bè cả mà. Không tin hả?”

Thiệu Quân: “Mày…thật đó à?”

“Chơi cho vui thôi, dạo này ai cũng thế mà. Thiệu Quân, mày bị ngốc đột xuất à, tưởng thật hả?”

Thiệu Quân hơi khó chịu, nhướng mày hỏi: “Mày thật sự có?”

Trầm Bác Văn cười vui vẻ: “Không đẹp bằng mày.”

Thiệu Quân tức giận: “Cút đi!”

Trầm Bác Văn: “Người anh em, tao đang nói thật đó, không giỡn chút nào. Thiệu Quân, mắt mày là mắt phượng, bọn kia là mắt gà!”

Thiệu Quân phì cười: “Mịe mày…”

Thiệu Quân và Trầm đại thiếu mắng qua mắng lại một lúc, mới từ từ dịu xuống, gượng gạo cười: “Mày.. chỉ đùa giỡn cho vui thôi phải không!”

“Vốn chỉ là vui đùa!” Trầm đại thiếu gia đập mạnh chai rượu xuống bàn, đượm men say trả lời.…

Thiệu Quân lặng lẽ uống bia, chăm chú nhìn Trầm Bác Văn như đang nhòe đi vì ánh đèn, sánh vai với một người đàn ông cao lớn điển trai đi vào phía sau. Nhìn gương mặt, người đàn ông đó có vẻ là diễn viên hạng ba nào đó, Thiệu Quân đã từng thấy trên TV.

Bạn nối khố từ thời cởi truồng tắm mưa cùng nhau lớn lên, Thiệu Quân hiểu rất rõ Trầm Bác Văn. Một kẻ như Trầm Bác Văn, ban ngày có cuộc sống bình thường, sự nghiệp, công ty và vị hôn thê, đến nơi này vào ban đêm thực sự chỉ là để vui đùa, cũng không nảy sinh nghiêm túc trong những lần chơi bời. Sáng mai tỉnh rượu kéo quần lên, thì xem như không có chuyện gì xảy ra.

Thiệu Quân chỉnh lại cổ áo sơ mi ngồi xuống sô pha, vừa rồi Trầm Bác Văn thản nhiên nói “mày tưởng thật à” khiến anh vô cùng khó chịu, suýt chút nữa còn tưởng rằng anh ta nhìn thấy gì đó nên cố ý thử anh.

Thiệu Quân biết rõ Trầm Bác Văn, nhưng Trầm Bác Văn lại biết rất ít về anh.

Cho nên Trầm Bác Văn mới dám đùa giỡn, lộn xộn với đám vịt (*) nhỏ, nhưng Thiệu Quân lại không dám, vì anh có kiêng kị trong lòng, sợ tự châm lửa thiêu mình.

(*) Vịt: như gà bên mình, chỉ trai gái bao.

Sở Tuần và Trầm Bác Văn là người thẳng thắn, nghĩ gì nói đó, dám nói dám làm, nhưng Thiệu Quân lại khác, hay giấu diếm suy nghĩ trong lòng, không thích nói ra.

Hơn nữa anh lại có thói ưa ở sạch, ngại bẩn, ai cũng mang lên giường được, không thấy tởm à?

Bàn bên cạnh đang ầm ỹ, khách tức giận đập vỡ một chai rượu tây xuống sàn.

Thiệu Quân nhìn sang. Anh biết tên này, hắn là con trai lớn của của chủ tịch Thành ủy thành phố, họ Lưu, hắn để ý một vũ công, muốn cậu bé phục vụ mình, nhưng cậu bé đang có khách nên từ chối. Lưu thiếu gia mọi ngày quen được chiều chuộng, muốn gì được nấy nên tức giận đập bàn quát tháo gọi quản lý tới, nói con vịt này dám làm mất mặt hắn, rồi đe dọa sẽ cho dẹp tiệm vũ trường.

Quản lý khom lưng cúi đầu xin Lưu thiếu gia, bồi thường rượu miễn phí cho hắn ta và bạn bè, bị hắn hất rượu vào người ướt sũng cũng không dám nói gì.

Thiệu Quân lạnh lùng nhìn thoáng qua rồi quay mặt lại, khó chịu muốn rời đi. Anh và Lưu Thiếu gia Lưu đã từng gặp nhau, cũng không ưa nhau lắm.

Quản lý Vương lấy khăn lau mặt, tức giận quay trở về, nói vài câu với người của mình.

Trong ánh đèn đung đưa lờ mờ, Thiệu Quân nghe thấy người phục vụ phía sau thì thầm to nhỏ:

“Mỗi tháng lại đến gây sự, vậy mà ông chủ cũng chịu để yên.”

“Dù sao ông chủ cũng là người bên ngoài đến Bắc Kinh có mấy năm, không có ô dù, không thể trấn áp đám người này.”

“Nếu ông chủ cũ vẫn còn thì làm gì có chuyện như thế? Thằng nào đến gây rối ông chủ cũ sẽ chịch chết từng thằng!”

“Hừ, mấy tên này đều là mấy đứa bị ông chủ La chịch sót. Trước kia chúng nó dám sao? Lúc còn ông chủ La, có ai dám gây rối như thế?”

Thiệu Quân giật mình, quay đầu lại, thuận miệng hỏi: “Mấy cậu nói ai?”

Phục vụ vội vàng nói: “À không có gì đâu ạ.”

Thiệu Quân: “Ông chủ cũ của các cậu là người thế nào?”

Phục vụ: “…”

Thiệu Quân hỏi: “Tên gì?… Có thẻ nói được không, biết đâu tôi quen.”

Anh có nghe nói tên công tử họ Lưu kia đã từng ăn quả đắng ở đây, còn bị người ta chịch, nên cảm thấy rất hứng thú, ai mà dám chịch cả Lưu công tử, quả là trâu bò.

Phục vụ nói nhỏ: “Ông chủ cũ của chúng tôi, họ La … La Cường.”

Thiệu Quân không có ấn tượng gì với cái tên này: “Tại sao bây giờ lại đổi chủ?”

Phục vụ nói:  “… Ông chủ gặp chuyện không may, phải vào tù.”

Thiệu Quân hừ mũi, thầm nghĩ mấy kiểu bar, vũ trường như này sớm muộn gì cũng sẽ bị như thế, nhưng hình thức kinh doanh này vẫn luôn tồn tại trong xã hội, người giàu có luôn có nhu cầu đến những nơi phản ánh địa vị giai cấp và tầng lớp của họ. Ngay cả Thiệu Quân không quan tâm đến nghề nghiệp cảnh sát của mình, thỉnh thoảng đến uống rượu một chút cũng không thành vấn đề.

Anh lại hỏi: “Bị giam à? Ở nhà tù nào?”

Ở Bắc Kinh có tổng cộng tám nhà tù, Thiệu Quân đều quen, nên cũng chỉ thuận miệng hỏi, cũng không để trong lòng.

Phục vụ mờ mịt lắc đầu, lại lo lắng xin lỗi Thiệu Quân giải thích, nhờ anh đừng kể lại với quản lý cậu ta nói chuyện tầm phào với khách.



Mục: Chắc các bạn thừa biết =]]

Hệ liệt ‘chế phục’ của Hương Tiểu Mạch có 3 cuốn, không liên quan đến nhau lắm đọc lẻ cũng được.

Quyển đầu là ‘Vệ Sĩ’, đã edit hoàn bên nhà Gege’s House, là chuyện của Sở Tuần với chồng của ảnh.

Quyển 2 là ‘Cảnh sát à, anh lấy hết can đảm để yêu em’, chuyện của em trai La Cường, La Chiến với Trình Vũ, một cựu cảnh sát đặc nhiệm.

Quyển 3 là ‘Tội phạm’ tui đang mần =]]. Do chuyện của 2 anh em nhà La này mốc thời gian song song nhau nên em trai và ‘em dâu’ cũng cameo vào nhiều cảnh =]] 

Btw trong nhóm bạn của Thiệu Quân, 3 đứa thì hết 2 đứa là gay, mà đã gay lại còn nằm dưới =]]]]  Trầm đại thiếu gia không có truyện riêng, không biết có gì thật với anh diễn viên kia không chứ có chắc cũng thêm một màn ngược tâm ngược thân huhu =]]]] 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play