Sáng sớm hôm sau, sau khi tỉnh dậy Nguyễn Nhuyễn đi xem điện thoại đầu tiên.
Cô mới vừa mở điện thoại, liền bị 99+ tin nhắn trong nhóm dọa sợ.
Tuy trước kia cũng từng trò chuyện như vậy, nhưng đó là lúc nói chính sự, hơn nữa tối hôm qua Nguyễn Nhuyễn trước khi ngủ, cũng không nói chuyện gì nhiều, cô không biết có chuyện gì mà mấy người Cố Y lại tám nhiều như vậy.
Lướt lên trêи, đột nhiên, Nguyễn Nhuyễn trợn mắt, vô cùng kinh ngạc nhìn tin nhắn gửi lên trước đó, trong nháy mắt mặt đỏ bừng.
【 Cố Y: Nguyễn Nhuyễn vừa nói cái gì vậy??? Vào rồi???? Lục Ly vào rồi?????? Tui nhìn nhầm rồi sao, người dưới lầu nhanh nhanh nói cho tui đi. 】
【 Lục Tê: Chị Cố Y, chị không nhìn nhầm đâu, sao chị Nguyễn Nhuyễn của em mới mấy ngày không gặp liền biến thành như vậy chứ?? Chị sao còn chưa đến một tuần đã bị anh em ăn hả????? 】
【 Lâm Thanh:?????? Tiểu bạch thỏ của tớ đâu rồi, đi đâu mất rồi, vì sao lại nói những lời như vậy với bọn tớ chứ, cậu không biết ở đây có ba cẩu độc thân sao? 】
【 Lâm Thanh: Cái gì mà vào rồi chứ, tôi thật sự không chịu nổi cô mà Nguyễn Nhuyễn… Sao có thể bị Lục Ly làm hư như vậy chứ!! 】
【 Cố Y: Làm một cẩu độc thân, tui muốn phỏng vấn một chút, vào lúc ấy ấy, có đau không vậy? Lúc tui viết tiểu thuyết đều nghe người khác nói như vậy, nhưng tui cũng không thể hỏi kỹ được, cho nên Nguyễn Nhuyễn mỹ nữ, Nguyễn Nhuyễn tiểu khả ái, Nguyễn Nhuyễn tiểu bạch thỏ, buổi sáng ngày mai ấy mà, hãy cho tiểu nữ biết cảm thụ của Nguyễn Nhuyễn tiểu thư nha! 】
【 Lâm Thanh: Đừng, sáng mai Nguyễn Nhuyễn có thể sẽ không dậy được đâu. 】
【 Lục Tê: Anh em… Chắc sẽ không cầm thú như vậy đâu. 】
【 Cố Y: Đàn ông mà, nói không chừng, tiểu bạch thỏ Nguyễn Nhuyễn lại làm người ta muốn yêu thương thì sao. 】
【 Lâm Thanh: Đúng, da Nguyễn Nhuyễn siêu mịn, sờ lên siêu cấp vô địch thoải mái. 】
【Cố Y: Tán đồng Lâm Thanh chị đây ban ngày còn sờ mặt nhỏ của em ấy đấy, quá non mềm. Biến thái đều thích cô gái nhỏ nộn nộn cùng làn da mịn màng. 】
【 Lục Tê: Mong thông cảm một chút, nơi này còn có một vị thành niên. 】
【 Cố Y: …. Lúc bọn chị nói đến cái này, em nên đi ngủ biết không? 】
【 Lục Tê:… Ồ. 】
Không bao lâu Lục Tê thật đúng đã biến mất, chỉ còn lại có Lâm Thanh cùng Cố Y đang nhiệt liệt thảo luận, Nguyễn Nhuyễn kéo xuống dưới, nhìn thời gian cuối cùng, rạng sáng 1 giờ hai người này mới chúc ngủ ngon lẫn nhau, không nói nữa.
Cô đưa tay che che mặt, có chút hơi xấu hổ.
Tối hôm qua, cô chỉ tùy tiện nói một câu, đâu có nghĩ đến bên trong còn có một tầng hàm nghĩa như vậy.
Nói thật, bản thân Nguyễn Nhuyễn cũng bội phục Cố Y cùng Lâm Thanh, chỉ một câu nói bình thường, sao có thể nghĩ nhiều như vậy chứ.
Cô đang nghĩ nên giải thích thế nào, liền nghe được tiếng của Lục Ly từ phía sau truyền đến: “Anh vào rồi? Anh đi vào đâu?”
Tiếng Lục Ly trêu ghẹo từ phía sau truyền đến, những lời này còn kèm theo ý cười.
Nguyễn Nhuyễn hơi dừng, thân mình hơi cương cứng lại cũng không dám quay đầu nhìn Lục Ly.
Lục Ly nhướng mày, không ngoài ý muốn nhìn bộ dáng đà điểu của cô, tiếp tục đè thấp giọng nói bên tai cô: “Hửm? Anh nơi nào cũng chưa đi vào nha.”
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Vào lần thứ hai Lục Ly nói, thật sự không chịu nổi sự trêu ghẹo như vậy, trực tiếp xốc chăn lên phủ lên người Lục Ly, cô đưa tay che lại miệng Lục Ly, không cho anh nói nữa.
“Ý em không phải như vậy.”
Lục Ly nhướng mày, miệng không thể nói chuyện, nhưng ánh mắt lại có thể bày tỏ ra ngoài.
Nguyễn Nhuyễn nhìn mặt đỏ tai hồng, lúc này vô cùng mất mặt.
“Anh nếu lại nói, em liền tức giận.”
Lục Ly cười khẽ, liếc nhìn sắc đỏ nhuộm cả người, ở cổ, hai má đều nhiễm đỏ ửng, có thể có thể tưởng tượng được Nguyễn Nhuyễn có bao nhiêu xấu hổ.
Anh đưa tay chỉ chỉ tay nhỏ đang che lại miệng mình, ý bảo Nguyễn Nhuyễn buông ra.
Chờ Nguyễn Nhuyễn buông ra, Lục Ly mới trêu ghẹo nhìn cô từ trêи xuống, “Ừ anh biết em không có ý kia.”
Nguyễn Nhuyễn trừng anh: “Anh còn nói sao.”
Lục Ly cười khẽ: “Đừng để ý các cô ấy, mau đi rửa mặt đi, rời giường đến phim trường.”
Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn ừ hử một tiếng: “Không đi.”
Vốn dĩ cũng không có suất diễn của cô, sau khi bị giễu cợt này cô thật sự không có dũng khí đi phim trường, ngoài nhận lấy trêu ghẹo của Lục Ly, đợi lát nữa chắc chắn còn bị Cố Y giễu cợt.
Nguyễn Nhuyễn tưởng tượng đến cảnh tưởng kia, liền vô cùng xấu hổ, không muốn đi phim trường.
Lục Ly bật cười, xuống giường nhìn Nguyễn Nhuyễn: “Thật sự không đi?”
Nguyễn Nhuyễn nhìn anh một cái, lấy chăn chùm kín đầu, che phủ mình, từ trong chăn truyền ra giọng rầm rì: “Ừ, không đi.”
Lục Ly nhướng mày, nhìn chằm chằm con đà điểu trong chăn, mới xoay người đi đến phòng tắm.
Chờ tiếng bước chân dần dần đi xa, Nguyễn Nhuyễn lặng lẽ vén chăn lên, nhìn trong phòng, mới không được tự nhiên ngồi dậy.
Cô vào phòng tắm, chờ lúc đi ra, Lục Ly đã ngồi ở một bên mép giường chờ cô.
“Dậy rồi?”
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Lục Ly cười, “Anh cho rằng em muốn anh ôm em dậy đấy.”
Nguyễn Nhuyễn nghẹn nghẹn, trừng anh một cái: “Em chẳng qua là đói thôi, tuyệt đối không phải muốn đi phim trường.”
Nghe vậy, Lục Ly trầm ngâm hồi lâu, gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Được rồi, vậy thì không đi thôi.”
Nguyễn Nhuyễn: “???” Vì sao lại sảng kɧօáϊ như vậy??
Cũng thật là làm cho người ta thất vọng, tỏ vẻ khổ sở..
Ai oán liếc nhìn Lục Ly, Nguyễn Nhuyễn liền ngồi ở trêи bàn trang điểm chuẩn bị chải đầu, buộc tóc, mới vừa cầm lược lên, còn chưa chạm đến tóc, Lục Ly liền ở sau lưng cầm lấy lược gỗ trong tay cô.
Mặt Lục Ly nhu hòa, trong mắt tràn đầy ý cười, thấp giọng nói: “Anh chải đầu cho em.”
Nguyễn Nhuyễn khẽ run, một lát sau mới từ trong miệng nói ra một chữ: “Được.”
Cô ngước mắt, nhìn Lục Ly chải đầu cho mình, cái lược không lớn, được cầm trong bàn tay anh, có vẻ có chút nhỏ.
Vẻ mặt anh chuyên chú, cúi đầu nhìn mái tóc đen của mình.
Chất tóc Nguyễn Nhuyễn không tệ, rất ít đi nhuộm hay uốn, vẫn luôn để trong trạng thái tự nhiên, hai năm trước từng làm tóc xoăn một lần, càng có vẻ đáng yêu, sau đó cắt đi vẫn luôn giữ mái tóc tự nhiên nhất.
Cho tới bây giờ, bởi vì ngủ lâu, tóc dài nhanh, cũng không có thời gian đi cắt tỉa, cho nên vẫn luôn như vậy, sờ lên rất thoải mái.
Nhìn Lục Ly như vậy, Nguyễn Nhuyễn đột nhiên cảm thấy, thật ra thì Lục Ly cũng có một mặt rất rất mềm mại, chỉ là vẫn luôn chưa từng lộ ra trước mặt mọi người thôi.
Ở lúc trước kia, fans phỏng đoán, nếu ai có thể làm bạn gái hoặc vợ Lục Ly, nhất định sẽ rất hạnh phúc, bởi vì anh sẽ cưng chiều, hơn nữa là vô cùng vô cùng cưng chiều.
Lục Ly cũng đã rất cưng chiều fans của mình rồi.
Huống chi là đối với bạn gái chứ.
Nguyễn Nhuyễn thất thần suy nghĩ chuyện đã qua, cũng chú ý tới Lục Ly đã gọi mình chừng mấy tiếng.
“Nguyễn Nhuyễn.” Lục Ly cười khẽ, tiến tới trước mặt Nguyễn Nhuyễn nhìn cô chằm chằm: “Muốn thắt kiểu tóc gì?”
Nguyễn Nhuyễn phục hồi tinh thần lại, a một tiếng, trầm ngâm một lát nói: “Anh biết sao?”
Lục Ly nhướng mày: “Tin tưởng anh.”
Nguyễn Nhuyễn bật cười, “Vậy thì tùy đi.”
Lục Ly thấp giọng ừ một tiếng, rũ mắt chuyên chú buộc tóc cho cô, là mấy cái bím tóc, nhìn qua rất đặc sắc.
Lúc nhìn ảnh Lục Ly chụp cô, trong nháy mắt Nguyễn Nhuyễn ngẩn ra: “Anh làm sao biết vậy?”
Lục Ly cười khẽ, vỗ vỗ đầu cô: “Trước kia không phải từng quay một bộ phim sao, còn nhớ không?”
“Nhớ.” Anh vừa nói, Nguyễn Nhuyễn liền nghĩ tới.
Lục Ly cười khẽ: “Khi đó học được, lúc ấy nghĩ có cơ hội có thể thắt cho bạn gái.” Cong cong môi, Lục Ly hôn khóe môi Nguyễn Nhuyễn một cái: “Vậy không phải cơ hội tới rồi sao.”
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Cô không biết nên biểu đạt như thế nào với Lục Ly, anh không có lúc nào là không trêu chọc tâm tình mình.
Nhưng cũng không ngoài ý muốn, cô rất thích Lục Ly nói lời như vậy với mình.
Lục Ly biết làm sao để cho cô vui vẻ, cũng biết nói thế nào, Nguyễn Nhuyễn sẽ ngạc nhiên mừng rỡ.
Lục Ly cười khẽ, “Chờ lát nữa cùng đi ăn bữa sáng em muốn ăn?”
Nguyễn Nhuyễn mỉm cười nhìn nhìn anh, sau một lúc lâu bật cười: “Được.”
Cô thật ra chỉ là một cô bé, mà rất may mắn, có đứa bé lớn như Lục Ly, nguyện ý cưng chiều cô.
*
Ăn sáng xong, Trần Bân liền tới đón bọn họ.
Vừa lên xe, Trần Bân liền nói: “Hứa Minh bên kia không có vấn đề gì lớn, tối hôm qua sau khi trở về tôi liên lạc một chút, nhưng mà tối nay gặp mặt, còn cần xác nhận lại lần nữa.”
Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn gật gật đầu: “Được, tôi cũng không thành vấn đề.”
Lục Ly nhẹ ừ: “Có thể.”
Trần Bân lắc lắc đầu, “Chờ lát nữa tôi cho Nguyễn Nhuyễn xem một ít thứ.”
“A?” Nguyễn Nhuyễn chớp chớp mắt, nhìn về phía Trần Bân có chút tò mò: “Xem thứ gì vậy?”
Trần Bân mím môi, quay đầu liếc nhìn Lục Ly, mới nói: “Chờ một hồi thì cô sẽ biết.”
Lúc này hiếu kỳ đi nữa, Trần Bân chắc sẽ không nói.
Vừa lên xe, Nguyễn Nhuyễn liền nhận được tin nhắn của Cố Y.
【 Cố Y: Nguyễn Nhuyễn tiểu bạch thỏ, rời giường chưa, hôm nay còn có thể tới phim trường không? 】
【 Nguyễn Nhuyễn:…… Chị Cố Y, chị thật sự rất đen tối đấy!!! 】
【 Cố Y: Chậc, rốt cuộc cũng lên, tối hôm qua có mệt không, chụy đây có nơi nào đen tối nào, cho Lâm Thanh đi ra làm chứng cho chụy. 】
【 Nguyễn Nhuyễn: …. Mấy người đều đen tối hết. 】
Cố Y còn đang tiếp tục nhắn tin, di động Nguyễn Nhuyễn không ngừng rung, nhưng Nguyễn Nhuyễn không mở ra xem, ngược lại quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, vành tai phiếm hồng.
Lục Ly liếc nhìn vẻ mặt Nguyễn Nhuyễn, ho khan, che miệng nói: “Cố Y nói chuyện với em?”
Nguyễn Nhuyễn: “… Sao anh biết?”
“Nói chuyện tối ngày hôm qua?”
Nguyễn Nhuyễn yên lặng gật đầu, đỏ mặt đáp lời: ” Ừ.”
Nghe vậy, Lục Ly nhướng nhướng mày, đột nhiên cầm lấy điện thoại di động Nguyễn Nhuyễn, nhắn tin cho Cố Y bên kia vẫn ồn ào không ngừng.
Trong nháy mắt… Trong nhóm an tĩnh.
Khoảng hơn mười giây sau, mới lần nữa sống động.
Nguyễn Nhuyễn trợn tròn mắt, ghé vào trêи người Lục Ly lấy di động.
“Anh đừng nhắn loạn chứ.”
Lục Ly ừ một tiếng, đưa di động cho cô: “Về sao Cố Y còn như vậy, em cứ nói như thế.”
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Trầm mặc, cô cúi đầu nhìn tin nhắn Lục Ly gửi trong nhóm, đột nhiên ngừng một lát, a một tiếng, quay đầu nhìn về phía Lục Ly: “Anh nhắn cái gì vậy?”
Lục Ly hơi giật mình, vô cùng nghiêm túc nói: “Không phải tin nhắn bình thường sao?”
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Cố Y vẫn còn tiếp tục, thậm chí còn kϊƈɦ động hơn vừa rồi.
【 Cố Y: Lục Ly thật quá đáng mà, không thể khi dễ phụ nữ độc thân biết không!!! 】
【 Cố Y: Lục Ly quả thật là đủ lắm rồi, tôi muốn cho fans biết gương mặt thật của anh. 】
……
Nguyễn Nhuyễn nhìn di động còn đang rung, có chút muốn an ủi Cố Y.
Nhưng tưởng tượng đến mình vừa lên tiếng liền bị trêu chọc, lại yên lặng thu hồi ý nghĩ này, còn câu nói kia của Lục Ly, vẫn khắc sâu trong đầu Nguyễn Nhuyễn.
【 Nguyễn Nhuyễn: Kịch bản viết rất chân thật, còn cần hỏi cảm thụ của Nguyễn Nhuyễn? – Tôi là Lục Ly. 】
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT