Rõ ràng là giữa trưa nhưng trời lại âm u, gió lớn thét gào, cả tòa nhà cao ốc bị tiếng gió quái gở nhồi nhét, nơi sân thượng của văn phòng Quân Hán, Phó Vân Hiến gọi điện thoại cho Hồ Thạch Ngân, bảo ông ta đừng động vào vợ của Hạ Hiểu Phác mà thay vào đó là thăm dò Đường Dịch Xuyên.
Chốn quan trường đầy rẫy thị phi, cục phó Đường tuổi còn trẻ mà đã leo lên đỉnh cao, đằng sau ắt còn nhiều ánh nhìn ghen ghét, chỉ cần anh phạm một sai lầm nhỏ thôi thì chắc chắn sẽ có người xử lý bằng mọi giá.
Cúp máy, sắc trời đã thẫm hơn, gió trên lầu cao cũng lớn hơn, Phó Vân Hiến đứng trên sân thượng, vừa hút thuốc vừa ngắm nhìn toàn cảnh thành phố. Y có đôi chút suy nghĩ hỗn loạn về chuyện của Hạ Hiểu Phác.
Hồi mới gặp, thằng nhóc này trông rất khó coi, khuôn mặt như bị Mặt Trời nông thôn đốt cho cháy sém, quê mùa cục mịch, chẳng giống luật sư chút nào. Khi đó công cuộc xây dựng nông thôn mới còn chưa bắt đầu, ba đời nhà Hạ Hiểu Phác đều thuộc dạng “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời”, bản thân anh ta cũng bị cái nghèo ăn mòn và tàn phá, không bao giờ ngẩng đầu trước mặt người khác, lúc nào cũng e dè sợ sệt. Khi gặp đương sự trong vụ án đầu tiên của cuộc đời mình, Hạ Hiểu Phác căng thẳng đến mức nôn thốc nôn tháo trong nhà vệ sinh, tự nhìn gương gào to động viên chính mình, hô mấy lời ngu xuẩn như “Giải quyết vụ án này, nêu gương tốt cho em, chúng ta làm luật sư chứ không làm thợ hồ!”. Phó Vân Hiến đi tới từ bồn cầu đằng sau, cài thắt lưng và rửa tay, y liếc mắt qua quan sát Hạ Hiểu Phác ngu ngốc một lượt từ đầu đến chân, thấy comple anh ta nhăn nhúm, ống quần thì cộc, lộ ra một đoạn tất y như cái dạ dày nhăn nheo. Phó Vân Hiến không nói lời nào, sau khi rời khỏi đó thì gọi cho Văn Quân, bảo cô ta dẫn anh ta xuống cửa hàng đồ hiệu tầng dưới mua một bộ vest tươm tất.
Hạ Hiểu Phác vừa mừng vừa lo, trước đó anh ta chưa từng giao tiếp nổi một câu với vị đại luật sư này.
Dần dà về sau đã có ít tên tuổi trong việc xử lý vụ án, Phó Vân Hiến quyết định nhận Hạ Hiểu Phác làm đệ tử. Hạ Hiểu Phác nhất quyết dựa theo quy tắc ngày xưa, quỳ dưới đất dâng trà cho thầy, anh ta nghiêm túc chân thành bái lạy, trịnh trọng hô lên, thầy dẫn lối cho em, dạy dỗ chỉ bảo cho em, chính là ân nhân cứu mạng em.
Năm nào rồi còn làm trò này, người xung quanh ai cũng bật cười.
Từ đó về sau khi Phó Vân Hiến tổ chức tọa đàm trên sân khấu, Hạ Hiểu Phác sẽ bưng trà dâng nước bên cạnh, tất bật loay hoay mồ hôi đầm đìa, người ngoài bảo anh ta “luật sư Hạ cũng ngồi xuống đi”, anh ta chỉ cười khì khì, bảo rằng tôi hầu thầy quen rồi.
Phó Vân Hiến hút hết một điếu thuốc, ném xuống đất rồi di mũi giày lên, đay nghiến nó nát vụn rồi lại châm thêm điếu nữa. Văn Quân tiến lại gần y, y còn không nhận ra.
Văn Quân lẳng lặng nhìn. Phó Vân Hiến ngậm thuốc nhíu mày, hai tay đút túi quần, vẫn giữ nguyên tư thế dõi mắt về đằng xa rất lâu, y vẫn rắn rỏi mạnh mẽ, vẫn anh tuấn kiên cường, nhưng trong khoảnh khắc ấy, Văn Quân cảm thấy người đàn ông này rất đỗi cô đơn.
Văn Quân đi tới sau Phó Vân Hiến, nói với y: “Mẹ Hứa Tô tới.”
Vẻ mệt mỏi lại dâng lên trên mặt Phó Vân Hiến: “Bảo tôi không ở đây, chị ta muốn bao nhiêu thì cứ đưa.”
Văn Quân cũng không muốn quấy rầy ông chủ nhưng có chuyện thì không thể không báo: “Ngài vẫn nên xuống xem sao đi, dưới tầng loạn hết lên rồi.”
Bàng Cảnh Thu luôn muốn loại bỏ y khỏi Quân Hán, Phó Vân Hiến biết rõ chuyện này, lòng dạ kẻ đó quá hẹp hòi, không chứa được người. Bàng Cảnh Thu dùng Bàng Thánh Nam bị thương để ép buộc, Phó Vân Hiến cũng chiều theo ông ta, chủ động rút khỏi cái máng ăn chung này. Trong thời điểm quan trọng, y không muốn cũng không tiện gây thêm chuyện, dù gì thì không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau gây dựng sự nghiệp, chuyện bọn họ giải tán cũng là sớm muộn mà thôi.
Nhưng Tô An Na không biết những thay đổi trong Quân Hán, còn tưởng mình vẫn là mẹ vợ ông chủ, bảo đến là đến, lúc đến cũng khó coi, huênh hoang la lối om sòm.
Bàng Cảnh Thu ra hiệu cho mấy luật sư cấp dưới, một nữ luật sư trẻ trong số đó hiểu ý, lập tức chạy tới ngăn cản bà ta.
Trước đây Tô An Na vào Quân Hán chưa từng phải chịu đối đãi thế này, còn tưởng đối phương có mắt mà không thấy Thái Sơn, bà ta hếch mặt cao giọng nói: “Cô này mới tới làm à? Nhìn cho kỹ xem tôi là ai!”
Luật sư nữ tỏ vẻ không biết Tô An Na, lạnh lùng đẩy người ra khỏi cửa: “Đây không phải cái chợ, nếu bác gái không biết đường thì ra cửa hỏi bảo vệ đi.”
“Cô gọi ai là bác gái?! Ai là bác gái nhà cô?!” Tô An Na vẫn cho rằng bản thân mình tuổi cao nhan sắc chưa tàn, ghét nhất là nghe người ta gọi mình như vậy.
“Bác không soi gương à, bác không phải bác gái thì ai là bác gái nữa, bị bệnh hay gì mà tới văn phòng luật sư giương oai làm loạn.”
Cái kiểu đôi co với người khác của mấy bà cô già này chính là một khóc hai chửi ba ra tay, Tô An Na xô đẩy với luật sư nữ kia một chút là bắt đầu tung tuyệt chiêu, trực tiếp vươn tay dứt tóc đối phương.
Lúc Phó Vân Hiến xuống lầu thì tình trạng đã tệ hơn nữa, tiếng khóc tiếng chửi nhao nhao hết đợt này tới đợt khác, gà bay chó chạy loạn hết cả lên.
Bàng Cảnh Thu lạnh lùng đứng một bên nhìn mà không ngăn cản. Ông ta rất vui khi mọi chuyện hỗn độn thế này, ông ta muốn xem xem Phó Vân Hiến định kết thúc thế nào trước mặt mẹ vợ đây.
“Cô gái tên gì đấy?” Tô An Na dứt tóc luật sư nữ kia, gào lên chửi, “Cô có giỏi thì xì tên ra đây, xem tôi bảo ông chủ xử lý cô thế nào! Ông chủ của các người còn phải nể tôi, con đĩ như cô mà dám già mồm với tôi à?!”
Phó Vân Hiến đi tới. Tô An Na thấy y thì như thấy chống lưng vững chãi, búng lên mũi luật sư nữ kia rồi gào thét: “Ông chủ của cô tới rồi, để xem cô ăn nói thế nào nào!”
Phó Vân Hiến không lên tiếng mà quay đầu nhìn Bàng Cảnh Thu: “Nhanh lo thủ tục đi, ông tiếp tục giữ số cổ phần còn lại, mau chóng rút tên tôi ra khỏi danh sách đối tác và điều lệ đi.”
Khoản cổ tức của công ty luật không phải là một số tiền nhỏ, lời này đúng ý Bàng Cảnh Thu, giám đốc Bàng luôn giữ thái độ bàng quan lập tức thay đổi, lớn giọng mắng luật sư nữ kia: “Tiểu Tôn, thế này là sao? Cô đây là bạn của luật sư Phó, vừa rồi em làm gì thế hả, còn không mau xin lỗi?”
Luật sư tay chân của Bàng Cảnh Thu rặt một đám diễn tuồng giỏi, thấy quan tòa thì giả vờ làm tôi tớ muốn làm quen, thấy đương sự thì ra vẻ ông lớn, lừa thêm của đối phương chút phí đại diện. Lúc này mặt luật sư nữ khi trắng khi đỏ, đôi mắt ngân ngấn nước, ngây ngốc ai nhìn cũng thấy đáng yêu.
“Cô ơi, thật sự xin lỗi.”
Tô An Na gân cổ lên, mắt liếc xéo, hừ một tiếng từ lỗ mũi, ra vẻ đắc ý khi chiến thắng, bà ta quay lại hỏi Phó Vân Hiến: “Lo thủ tục gì đấy, chẳng phải Quân Hán là của chú sao?”
Phó Vân Hiến không giải thích gì thêm với Tô An Na, chỉ nói gọi Hứa Tô tới, cùng ăn bữa cơm.
Vị trí đẹp nhất, nhà hàng tốt nhất, Tô An Na không quen ăn đồ Tây đồ Nhật, Phó Vân Hiến đã lựa chọn một nhà hàng mà bếp chuyên phục vụ các món ăn sáng tạo của riêng mình, nằm ẩn trong một dinh thự lớn liền kề với nơi ở trước đây của những người nổi tiếng, vị trí khá kín đáo lại lịch sự trang nhã. Vì mức phí quá đáng sợ nên bình thường cũng chỉ kín được hai mươi phần trăm số bàn, cũng rất thoải mái tự do.
Phó Vân Hiến là bạn của ông chủ tập đoàn này, cũng là khách quen ở đây, nhân viên phục vụ nhận ra y nên thái độ phục vụ rất chu đáo niềm nở, đưa y vào phòng VIP, khang trang sạch sẽ, có thể nhìn thấy hàng cây xanh tươi tốt um tùm bên ngoài.
Phó Vân Hiến bảo đối phương mình phải nói chuyện quan trọng ở đây, dặn dò một câu rồi bảo khóa cửa. Tô An Na tiện tay mở thực đơn lên nhìn, tâm trạng bỗng vui vẻ hơn rất nhiều, chỗ này siêu đắt, một bữa cơm mà lên tới vài tháng tiền ăn của những hộ gia đình bình thường.
Dù sao cũng là Phó Vân Hiến thanh toán, bà ta chẳng khách sáo, không quan tâm tới những món nguội hay là hải sản tươi sống, một mực chọn món đắt nhất, hơn nữa còn đòi mỗi món thêm một phần, ăn không hết thì gói lại, về nhà gọi hàng xóm tới cho mấy bà cô phải mở mắt mà nhìn.
Lòng hư vinh của Tô An Na đạt được thỏa mãn, đồ ăn lên đủ, sơn hào hải vị cũng không chặn được cái mồm lải nhải, bà ta phồng mang trợn má nhiếc móc luật sư nữ kia, chửi luôn cả Bàng Cảnh Thu.
Từ vụ này Hứa Tô cũng mới biết Phó Vân Hiến rời máng ăn chung. Ảnh hưởng nhất định sẽ có, tổn thất chắc chắn sẽ rất lớn, hắn đã nghe Hàn Kiện kể vụ Bàng Thánh Nam nằm viện, nhưng dạo này toàn bộ sức lực của hắn đều dồn vào vụ án Bạch Tịnh, nghe xong cũng quên đi.
Hứa Tô hỏi: “Quyết định lúc nào, sao không nói cho tôi?”
Phó Vân Hiến nói: “Giải tán với lão Bàng là chuyện sớm muộn, chẳng có gì hay ho mà nói.”
Hứa Tô ngẫm nghĩ lại những chuyện xảy ra gần đây, lại hỏi: “Nghe nói Hạ Hiểu Phác bị bắt?”
Phó Vân Hiến nói: “Bí thư Khương cải trang vi hành, lật ra một bản án cũ.”
Trái tim treo ngược lên cổ họng, Hứa Tô sốt sắng: “Có ảnh hưởng đến chú không?”
Phó Vân Hiến đưa tay nhấc cằm Hứa Tô lên, kéo hắn lại gần mình: “Tôi không sao.”
Tô An Na nói leo bên cạnh: “Cái chó gì cũng muốn gây ảnh hưởng cho đại luật sư Phó của chúng ta, bắt là đúng.”
Phó Vân Hiến quay đầu liếc nhìn bà ta.
Lời này khiến người ta khó chịu, Hứa Tô quay đầu trách móc Tô An Na: “Bà bô ăn nói để ý tí đi, đừng có cái chó này cái chó nọ, người ta cũng là luật sư, với lại về sau Quân Hán là chỗ của người khác rồi, đừng có hở cái là xông đến rồi lại bị đánh đuổi ra ngoài!”
Tô An Na bật lại: “Ai dám đánh mẹ mày? Giám đốc Bàng kia của các người vẫn còn phải khúm núm ăn nói khép nép với mẹ mày, có ai mà không biết quan hệ giữa mày với luật sư Phó, có ai mà không nể mẹ mày?!”
Nghe tới đó, Phó Vân Hiến bật cười, ngửa cổ nốc cạn ly rượu trắng, quay lại hỏi Tô An Na: “Chị nói quan hệ giữa tôi và Hứa Tô là gì?”
Tô An Na không ngờ Phó Vân Hiến sẽ hỏi như thế, bà ta ngẩn ra: “Thì là… cái loại quan hệ đó.”
“Loại nào?” Phó Vân Hiến hạ mắt, xoay cái ly thủy tinh trong tay, “Là loại quan hệ anh bán tôi mua, hay là loại quan hệ anh có thể bán cho người khác bất cứ lúc nào?”
Lời này nghe rất chói tai, Hứa Tô thầm biết chắc chắn cái miệng tục tằng của Tô An Na gây ra hơn nửa, hắn quay đầu lườm bà ta: “Bà bô bà lại nói bậy bạ cái gì đấy?!”
“Tao nói gì đâu? Tao nói thế lúc nào?! Phó Vân Hiến chú đừng có nói bừa!”
Mẹ Hứa Tô và con trai của mình y hệt nhau, lúc hài lòng thì thuận theo răm rắp, không hài lòng thì chẳng thèm nể mặt mà gọi thẳng tên, Phó Vân Hiến đối với Hứa Tô là nuông chiều là dung túng là không mảy may đáng kể, nhưng đối với Tô An Na thì không nhịn nổi nữa.
Phó Vân Hiến cười lạnh: “Vậy để tôi cho chị xem hai thằng đàn ông với nhau có thể có quan hệ gì.”
Chén trong tay rơi thẳng xuống đất, vỡ nát vụn. Phó Vân Hiến túm Hứa Tô tới, định bụng sẽ làm con trai của Tô An Na ngay trước mặt bà ta.Hết chương 81.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT