Có người mới chết, có người liền gần đất xa trời, đặc biệt là nữ diễn viên nổi tiếng với hàng triệu người hâm mộ, vốn dĩ nhất cử nhất động của một ngôi sao đều thu hút đủ loại ánh nhìn soi mói, trải qua đủ những lời lẽ hằn học, huống hồ giờ lại còn trở thành một cái xác thối rữa bên bờ sông, toàn bộ mạng Internet đều bùng nổ.
Mẹ của Hoàng Thư Oánh sai người thay mặt tìm tới Phó Vân Hiến, trước khi tìm được hung thủ thì phải truy cứu trách nhiệm của công ty. Nhưng Phó Vân Hiến không nhận. Không phải chuyện giá thầu thấp nhất để mời y đứng ra trên dưới mười tỷ, y rất ít khi tham gia vào những vụ án dân sự thông thường, y bảo người ta chuyển lời cho mẹ của Hoàng Thư Oánh, chờ tìm được hung thủ rồi tới tìm mình không muộn.
Đây không phải vụ án duy nhất mà Phó Vân Hiến thoái thác, không quan tâm chuyện đời bên ngoài vần vũ phong ba ra sao, y vui vẻ ở nhà nghỉ ngơi hồi sức. Khi Đinh Kỳ tới cửa, y đang cầm một con dao thái sashimi có chuôi làm từ gỗ đàn hương và nấu ăn trong bếp.
Đinh Kỳ được bác giúp việc mời vào cửa, vừa đi đến bếp đã trợn mắt nhìn Phó Vân Hiến. Phó Vân Hiến khoác áo ngủ màu đen, vạt áo rộng mở, trước ngực loang lổ dấu vết, dấu hôn, hoặc là vết răng cắn, không thì là móng tay cào, tóm lại đều là những dấu vết chỉ xuất hiện khi làm chuyện kia.
Đinh Kỳ trố mắt đứng xem, không phải là quá hâm mộ vóc dáng tuyệt phẩm cường tráng không một chút dư thừa kia, mà là không ngờ đường đường đại luật sư như Phó Vân Hiến lại đích thân xuống bếp, nhìn động tác còn thấy rất thành thạo, thế là lại càng khiếp sợ, sự khiếp sợ này không khác gì khi nhìn thấy tướng quân thảo phạt sa trường trăm trận trăm thắng đang xoay kim thêu thùa.
Phó Vân Hiến đã quen với ánh mắt kiểu này, y chẳng thèm quan tâm mà thái một miếng cá liền da, vắt thêm hai giọt chanh rồi cắm mũi dao xuống giơ ra cho Đinh Kỳ: “Nếm thử đi.”
Đinh Kỳ nhận ra thứ trên thớt là cá nóc thì mặt tái mét, xua tay nói mình không thích ăn hải sản.
“Bảo nếm thì nếm đi, độc chết thì tôi chịu trách nhiệm.” Trước giờ Phó Vân Hiến không có tính kiên nhẫn, không chấp nhận chuyện người khác không nghe theo mệnh lệnh của mình. Y sầm mặt, mũi dao dí ngay dưới mí mắt đối phương, lưỡi dao hắt ánh sáng bạc như ánh tuyết, thật sự ép cho Đinh Kỳ phải há miệng.
Đinh Kỳ buộc phải ghé đầu lại, hai cánh môi dày run lẩy bẩy dè dặt cắn một miếng thịt cá, ăn cũng không ăn mà nuốt chửng luôn.
“Ừ, tươi không.” Phó Vân Hiến trông có vẻ vừa lòng, dùng vải lau sạch mũi dao rồi lại tiếp tục thái từng miếng một.
“Tươi, tươi lắm.” Đinh Kỳ gật đầu lia lịa.
Phó Vân Hiến liếc anh ta: “Miếng nữa không?”
“Thôi ạ, thôi ạ.” Đinh Kỳ xua tay liên tục.
Đinh Kỳ vừa mới tiễn Trương Trọng Lương ra nước ngoài, nhớ ra mình còn mấy vụ án nên bèn lấy lý do tới thăm bệnh để xin ít ý kiến từ Phó Vân Hiến. Vì vậy mà sau khi gặp mặt không nói lời nào đã nịnh nọt trước: “Phó gia nói là không nhận vụ án, là tạm thời không nhận hay là từ nay sẽ không nhận nữa? Nếu anh không nhận vụ án nữa thì đúng là tổn thật lớn cho giới luật sư.”
Phó Vân Hiến tập trung dùng dao, hờ hững đáp: “Nghỉ chút đã, sau này có nhận không thì xem tình hình thế nào.”
Đinh Kỳ hỏi: “Hôm nay tôi vừa mới tiễn Trương gia ra nước ngoài, cũng bồi hồi lắm, chẳng hay Phó gia có quyết định tương tự không?”
Giới luật Trung Quốc lớn như vậy cũng chỉ có Trương Trọng Lương và Phó Vân Hiến được gọi là “gia”, Đinh Kỳ đi trên con đường luật sư này dù bản lĩnh không bao nhiêu nhưng lại rất hiểu đạo lý tôn kính bề trên.
“Sự nghiệp của thằng nhỏ vừa mới bắt đầu, muốn ở lại trong nước, tùy theo em ấy thôi.” Phó Vân Hiến cũng không phải dạng cứng đầu không nghe lời khuyên, lời Đinh Kỳ nói không có sức nặng nhưng đề nghị của Trương Trọng Lương vẫn đáng để cân nhắc, chẳng qua y đạt đến địa vị này, danh lợi chỉ là vật ngoài thân, nếu y không đâm đầu vào phiền phức thì phiền phức cũng rất khó để tìm tới y, nghỉ ngơi ở đâu thì cũng đều thế cả.
Đinh Kỳ liếc nhìn bác giúp việc vừa mới mở cửa cho mình, cười nói: “Phó gia độ lượng ghê, bản thân thì nấu cơm, lại cho giúp việc nghỉ ngơi.”
Nấu nướng không phải là sở thích của đại luật sư Phó, y không quá khắt khe chuyện mình ăn cái gì, nhưng nấu ăn cho Hứa Tô lại là một trong những niềm vui hiếm hoi của y. Đại luật sư Phó chưa từng là dạng ông chủ chi li tính toán, huống hồ chương trình mà bác giúp việc đang xem lại là “Định mệnh là em”.
Bác gái rất thích chương trình mai mối kiểu này, phụ nữ tầm tuổi đó cái gì cũng hiểu, vừa thích lại vừa giỏi mấy chuyện mai mối. Bác gái nghe được lời luật sư Đinh Kỳ nói nhưng vẫn vừa chậm rãi lau bàn trà vừa xem tivi. Bà không sợ ông chủ trách móc, vì rõ ràng ông chủ rất thoải mái với chuyện này.
Hứa Tô rất ăn hình.
Bác gái cũng thấy lạ, thằng nhỏ bình thường trông không mấy nổi bật đó lên tivi lại rực rỡ chói sáng, dáng vẻ đôi khi cắn răng hay cười mỉm đó đều rất thu hút.
MC đã không còn là nam MC đẹp trai nhất đài Minh Châu Hình Minh mà thay vào đó là một anh béo mặt mày tươi tắn nói toàn chuyện hài hước, người nọ đang liến thoắng ồn ào giới thiệu những khách mời nam trên sân khấu. Cách đây ít lâu, nam khách mời số 3 có dự định phát triển trong làng giải trí dựa vào vẻ ngoài con lai tinh tế của mình nên đã tìm lý do rút khỏi “Định mệnh là em”, tham gia một chương trình tuyển chọn tài năng khác của đài Minh Châu.
Vậy nên Hứa Tô bỗng chốc trở thành người tỏa sáng nhất trên toàn màn hình, được phủ kín trong những tiếng hò reo gọi “chồng”.
Cũng ngẩng đầu xem tivi, Phó Vân Hiến khẽ nhoẻn miệng cười, có vẻ như rất đắc ý, đứa nhỏ mà y coi trọng dễ làm người ta thích như vậy đấy. Y chửi một tiếng: “Rặt cả đám dở hơi điên cuồng, gọi chồng cái con khỉ.” Sau đó y lại quay đầu thảo luận về vụ án mà Đinh Kỳ đang giải quyết, “Thà ít mà tốt còn hơn. Tìm luật sư mà tưởng như mua rau ngoài chợ chắc? Thà bớt đi một vụ chứ đừng hạ thấp giá trị của chính mình, ai mà cò kè mặc cả thì đuổi đi.”
Đinh Kỳ thở dài, nói dạo này luật sư tranh tụng án hình sự sống khổ lắm, Hiệp hội luật sư từ khắp mọi nơi đều bức xúc trước “Nội quy kỷ luật” mới sửa đổi, nhưng lại bất lực không thể thay đổi quyết định từ bên trên. Bí thư Khương xuống tận nơi kiểm tra chính là dấu hiệu nghiêm đả, mười hình phạt cũng sắp được ban hành, còn không biết sẽ hà khắc đến đâu, tới lúc đó chắc khỏi làm luật sư tranh tụng án hình sự nữa luôn.
Nhắc đến chuyện bí thư Khương tới thành phố H kiểm tra, Đinh Kỳ bỗng lặng xuống, buông một câu.
Gió thổi mưa giông trước bão bùng.
Không phải dấu hiệu tốt.
Nhưng Phó Vân Hiến không nghe thấy.
Sau khi giới thiệu hết khách mời nam và nữ, anh béo trên tivi bắt đầu giới thiệu khách mời ngôi sao của tập này, Phó Vân Hiến nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp nữ tính đã lâu không gặp, Bạch Tịnh.
Hứa Tô hoàn toàn không nói một chữ về chuyện này.
Bạch Tịnh là một cái gai trong thời kỳ thanh xuân của Hứa Tô, bị nó cứa đứt da thịt, để lại một vết sẹo sâu hoắm. Phó Vân Hiến nhớ rõ, đứa bé trai mười mấy tuổi từng thề lên thề xuống với y, sau này chắc chắn sẽ cưới cô gái họ Bạch nhà bên làm vợ. Hắn siết chặt nắm tay, lặp đi lặp lại mấy lần.
Sau khi thấy Bạch Tịnh, Hứa Tô rối loạn thấy rõ, mặt đỏ, thở dốc, né tránh ánh nhìn, thậm chí nói năng cũng không còn trơn tru, ngay cả trò chơi giải đố mà hắn giỏi nhất trước giờ cũng không ra đâu vào đâu, mấy lần mắc lỗi nặng nề không rõ lý do, khiến bên dưới cười ầm lên.
Khán giả đều nghĩ đây là tình tiết được dàn dựng từ trước, tập cuối rồi mà, để lại chút tiếng cười, để lại chút nhớ nhung.
Chỉ riêng Phó Vân Hiến lại nhớ đến những lời mình mới nghe gần đây, lời của Tô An Na, lời của Phó Ngọc Trí, y vô thức nhíu mày.
Tình dục và tình yêu, rạch ròi phân biệt.
“Phó gia… Phó gia?”
Đinh Kỳ đứng một bên gọi y, tiếng sau cao hơn tiếng trước, lúc này Phó Vân Hiến mới hoàn hồn, y nhận ra vừa rồi mình cầm dao bất cẩn, cứa luôn một nhát lên cổ tay mình.
Chuông cửa đúng lúc vang lên, bác giúp việc bỏ khăn lau lại rồi chạy ra mở cửa, bà quay lại nói với Phó Vân Hiến, là luật sư Bàng.
“Ồ, là luật sư Bàng. Vậy tôi không quấy rầy nữa.” Đinh Kỳ lên tiếng chào hỏi Bàng Cảnh Thu rồi rời đi trước.
“Hiếm có quá.” Vết cứa không sâu, Phó Vân Hiến không quan tâm vết thương nhỏ này, y đi ra từ trong bếp, ngồi xuống sô-pha, tiếp đón Bàng Cảnh Thu bằng ánh mắt, nâng tay ý bảo bác giúp việc tiếp đón khách.
Bác gái lập tức tắt tivi, treo áo măng-tô của Bàng Cảnh Thu lên giá rồi vào bếp châm trà cho ông ta.
Bàng Cảnh Thu là người tỉ mỉ, từ áo măng-tô, comple cho đến cà vạt đều là nhãn hiệu đắt đỏ bậc nhất, lại thêm nụ cười ôn hòa dễ gần luôn treo trên miệng, nom giống luật sư chính phái hơn hẳn Phó Vân Hiến đang áo mũ tuềnh toàng lúc này. Ông ta tới nhưng không nói chuyện nghiêm túc, lại mèo khóc chuột giả từ bi khuyên nhủ: “Dập thuốc đi, hút ít thôi, vừa mới mổ xong thì phải biết quý trọng thân thể mình chứ.”
Phó Vân Hiến vẫn ngậm thuốc, tư thế biếng nhác, hở ngực lộ chân, giọng điệu thì như ông lớn. Không có việc ắt không mò đến cửa, Bàng Cảnh Thu chưa từng tới đây, muốn đến thì cũng sẽ chẳng phải chuyện tốt lành gì. Phó Vân Hiến phả một luồng khói về phía Bàng Cảnh Thu, khẽ nhướng mày hỏi: “Có chuyện gì?”
Bàng Cảnh Thu ngập ngừng lại thở dài, sau đó nói hết chuyện giữa Hứa Tô và Bàng Thánh Nam ra.
Ông ta nói chuyện đã qua nhiều năm vậy rồi, chẳng hiểu tại sao Tiểu Hứa lại không buông bỏ được, trẻ tuổi yêu đương mà khắc cốt ghi tâm nhường đó sao? Cậu nói xem, cậu ấy đã gây sự mấy lần vì người phụ nữ đó, lần trước ở văn phòng Quân Hán còn bị cậu cản lại, lần này đánh Tiểu Bàng ở ngay trước đài truyền hình.
Ông ta còn nói, Tiểu Bàng bị vỡ lá lách, giờ vẫn còn đang trong phòng ICU. Cũng may mà có vài nhân viên của đài Minh Châu nhìn thấy quá trình xảy ra sự việc, bọn họ tận tai nghe thấy Hứa Tô nói là muốn giết Tiểu Bàng.
Bàng Cảnh Thu cũng là luật sư tranh tụng án hình sự nên chắc chắn đã giữ kha khá bằng chứng, nghe ý trong lời ông ta nói thì ngay cả nhân chứng nhìn tận mắt cũng đã tìm được rồi.
Phó Vân Hiến không đáp.
Giọng Bàng Cảnh Thu khi nói chuyện rất nhẹ nhàng, tốc độ không nhanh, ngữ điệu vững vàng, như thể dù trời có sập thì cũng không mảy may ảnh hưởng tới phong độ của ông ta: “Chuyện này bảo lớn thì lớn mà bảo bé thì bé, lớn thì ngồi tù ba bốn năm, nhỏ thì, tôi sẽ bảo Tiểu Bàng tự nhận lỗi là được rồi, nắm đấm không có mắt, trước khi ra tay cũng phải biết chuyện như thế sẽ xảy ra, cũng không thể trách Tiểu Hứa được.” Dừng lại đúng lúc, ông ta nói, “Giải quyết riêng hay tố giác thì chủ yếu phải xem ý của lão Phó cậu.”
Phó Vân Hiến vẫn kiên nhẫn nghe Bàng Cảnh Thu nói chuyện, sau đó y mỉm cười, ghé người lại gần trực tiếp dụi đầu thuốc lên cà vạt của đối phương: “Ông muốn giải tán thì giải tán đi, đ*t mẹ nó đừng có làm trò với tôi! Không có Phó Vân Hiến này, Quân Hán chỉ là loại văn phòng hạng bét thôi.”Hết chương 78.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT