Mỗi khi “vận động” xong với Phó Vân Hiến, Hứa Tô luôn thèm ngủ phát điên, đến khi mở mắt thì gối đã lạnh ngắt tự bao giờ, đối phương đi đâu không biết. Hắn hỏi người trong khách sạn từ trên xuống dưới mà vẫn không tìm thấy, thế là sáng sớm ngày ra đã đánh thức chú rể mới cưới là Hạ Hiểu Phác.
Hạ Hiểu Phác hoàn toàn không biết Phó Vân Hiến đi đâu.
Không từ mà biệt, Hứa Tô cũng thấy giận, hắn không tìm người nữa, tự ở lại tham gia cho xong hôn lễ của Hạ Hiểu Phác, ăn uống linh đình suốt ba ngày. Cuối cùng vẫn phải để Văn Quân gọi điện thoại tới, giọng cô ta trong điện thoại khản đặc, nghe như vừa khóc, cô ta nói với Hứa Tô: “Ông chủ bị súng bắn, đã -“
Nghe thấy chữ “súng” này, tim Hứa Tô như bị giáng một đòn chí mạng, bỗng chốc ngừng đập mất vài giây. Sợ cái gì thì gặp ngay cái đó, việc Phó Vân Hiến cứ nhập nhằng với thế giới ngầm suốt mấy năm nay là bóng ma nặng nề nhất đè lên Hứa Tô. Văn Quân còn nói gì đó, nhưng hắn đã không nghe thấy gì nữa, hắn chầm chậm hé môi giữa cơn tức ngực đến quặn thắt, thều thào tự nói với mình: “Đã chết rồi, đúng không… Đã chết rồi…”
“Chết cái gì mà chết! Có ai nguyền rủa người yêu mình thế không hả?!” Văn Quân bị Hứa Tô làm cho tức đến độ trợn trắng mắt, khàn giọng gào lên, “Ca mổ rất thành công, đã thoát khỏi giai đoạn nguy kịch, cậu mau về đi.”
Hứa Tô muốn đáp lại một câu “Lúc nói đừng thở mạnh”, nhất quyết không chịu kém cạnh, nhưng vừa hé môi thì nước mắt đã lăn dài. Du khách đi qua đi lại trong khách sạn nhìn cậu thanh niên này vừa khóc vừa cười, còn tưởng hắn có bệnh.
Văn Quân cũng không biết gì nhiều về quá trình xảy ra mọi chuyện, chỉ nói đại khái Hứa Lâm bị dư đảng của Mã Bỉnh Nguyên trả thù, ông chủ một mình tới làm anh hùng cứu mỹ nhân, cuối cùng bị trúng đạn. Bác sĩ nói may mắn lắm, vị trí viên đạn bắn vào rất vi diệu, vậy nên vớt lại được cái mạng.
Khi Hứa Tô trở lại thành phố S thì đêm đã khuya, nhưng có lẽ tâm trạng thấp thỏm không yên nên nhìn nơi phố thị phồn hoa rực rỡ cũng chỉ thấy thưa thớt ánh đèn, lạnh lẽo vô cùng. Gió lạnh, mưa rét, tuyết rơi, hắn đội một trận mưa tuyết đã lâu không rơi xuống thành phố S, ngựa không dừng vó mà chạy tới bệnh viện.
Vừa bước vào thang máy bệnh viện đã nhìn thấy một người ngồi bên ngoài cửa phòng chăm sóc tích cực*, là Hứa Lâm.
(*) Chăm sóc tích cực, ICU (Intensive Care Unit), hay còn gọi chăm sóc đặc biệt, là khu vực điều trị cho các bệnh nhân nặng, có đội ngũ bác sĩ, y tá chuyên khoa theo dõi thường xuyên từng bệnh nhân. Tại đây, máy móc được sử dụng để theo dõi mọi chỉ số của bệnh nhân, từ nhịp tim, thân nhiệt đến tỉ lệ oxy trong máu.
Ngón tay bị đứt đã không thể nối lại được nữa, Hứa Lâm cũng bị thương nặng, mặt mày xanh tím bầm dập, nom vô cùng tiều tụy. Cậu ta canh bên ngoài phòng chăm sóc tích cực cả một đêm, cũng không đi vào, vừa thấy Hứa Tô đã đứng dậy, mắt đỏ hoe mà nói: “Tôi muốn giải thích với anh.”
Hứa Tô dừng bước, ngẩn người sững sờ nhìn cậu ta, thật sự rất bình thản, chẳng còn sát khí khi “tình địch gặp nhau”, một lát sau hắn nói: “Cậu không cần phải giải thích với tôi.”
Hứa Lâm mấp máy môi, còn định nói chuyện: “Hứa Tô…”
Hứa Tô đã bước một mạch về phía trước, nâng tay lên bịt kín hai tai.
Giờ này vẫn còn người trong phòng bệnh, có Văn Quân và vài vị luật sư của Quân Hán khác, có lẽ đều định qua đêm. Phó Vân Hiến quấn băng quanh ngực, ngồi dựa vào đầu giường bệnh. Gương mặt y hốc hác, lại càng khiến cho đường nét cường tráng trên cơ thể hằn sâu hơn, y đang nhắm mắt nghỉ ngơi, mi khẽ khép lại như đang cảm thấy bị tiếng ồn của những người trong phòng làm phiền.
Hứa Tô dữ tợn không nói hai lời đã xông tới trước, chẳng hề nể nang mà tát Phó Vân Hiến một cái – “bốp” một tiếng, một cú tát rất nặng, người khác nhìn cũng choáng váng.
Phó Vân Hiến cũng giật mình, tức giận mắng hắn: “Phản rồi! Đánh đàn ông của em à!” Vừa nói xong đã lại ho khù khụ, y bị thương rất nặng.
Ngay trước mặt mọi người, Hứa Tô cởi giày bò lên giường. Linh hồn hắn đã lạc lối quá lâu, mãi đến giờ mới hoàn toàn trở về xác thịt. Hứa Tô dạng chân ngồi ngang hông Phó Vân Hiến, cẩn thận tránh vết thương của y, nâng tay ôm chặt lấy cổ y. Môi hắn dán lên tai người yêu, như đang thầm thì thủ thỉ, khẽ khàng nói nhỏ: “Phó Vân Hiến, chú làm tôi sợ muốn chết.”
Hình ảnh này thật sự cay mắt, mấy người trong phòng bao gồm cả Văn Quân muốn tránh cảnh bẽ bàng, tìm đủ loại cớ chuồn đi.
Còn có lời muốn nói, còn món nợ muốn tính sổ, nhưng giờ phút này lòng hắn ngập tràn nỗi dịu dàng muốn khóc, thế nên mới tạm gác lại mâu thuẫn giữa hai người. Hứa Tô nằm bên giường Phó Vân Hiến, mặc y vuốt ve lưng mình, an tâm chìm vào giấc ngủ.
Thật sự chẳng ngờ ban đêm còn có thể nói chuyện, ban ngày lại còn chẳng có cơ hội xen vào. Khách tới nườm nượp trong phòng bệnh, về cơ bản thì toàn là luật sư, có nhân tài kiệt xuất trong ngành, cũng có người mới chập chững những bước đầu tiên, từng tốp từng tốp nối đuôi nhau vồn vã nịnh nọt.
Về chuyện Phó Vân Hiến không màng nguy hiểm tới cứu Hứa Lâm, một cái tát vẫn không vơi tức giận, Hứa Tô vừa hãnh diện lại vừa phẫn nộ, hai luồng cảm xúc đánh nhau loạn xạ trong người hắn như hai luồng chân khí đối lập, đau đến thắt quặn ruột gan. Giữa bọn họ vẫn còn mâu thuẫn cần giải quyết, Hứa Tô muốn đuổi đám luật sư ra ngoài, nhưng lại chỉ là hi vọng hão huyền, Phó Vân Hiến bị thương nặng, kiệm lời hơn cả ngày thường, nhưng lại hiền hòa hơn. Thấy Phó Vân Hiến không có ý đuổi người, Hứa Tô cực kỳ buồn bực, ngồi một mình suốt cả buổi sáng xong, tranh thủ lúc phòng bệnh nhiều người, cũng chẳng ai để ý tới mình, hắn lặng lẽ chạy ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, hai mắt Hứa Tô đã sáng ngời –
Nắng xuân gõ cửa nha.
Đường Dịch Xuyên ra khỏi thang máy, không mặc đồng phục kiểm sát mà mặc thường phục, vẫn cao ráo tuấn tú, nổi bật vô cùng, cảm giác như chỉ cần anh ở đây, chẳng một luật sư nào trong phòng bệnh đáng xem nữa.
Lúc này Hứa Tô vẫn tức giận, nhưng vừa thấy Đường Dịch Xuyên thì đã quên sạch hết thảy sốt sắng trong lòng, hắn lịch sự cung kính gọi đối phương một tiếng “Công tố Đường”, nghĩ một hồi lại nói, “Giờ trong phòng bệnh đông lắm, công tố Đường ăn cơm chưa, tôi mời anh nhé.”
Đường Dịch Xuyên vui vẻ đồng ý, hai người cùng tới một quán ăn nhỏ gần bệnh viện, gọi vài món gia đình. Mặc dù Đường Dịch Xuyên đã là cục phó nhưng vẫn rất hiền hòa, nho nhã lịch sự với nhân viên phục vụ, cũng không bắt bẻ đồ ăn.
Hứa Tô vốn có ấn tượng rất tốt với Đường Dịch Xuyên, sau khi vụ án buôn bán súng của con trai Thái Bình được giải quyết nhờ anh ra mặt hòa giải, hắn lại càng phục anh sát đất, lúc này ngồi đối diện với Đường Dịch Xuyên, dù cho đối phương chỉ ngẩng đầu liếc mình một cái, hắn vẫn cảm thấy vừa mừng vừa lo.
Hai người nói chuyện đôi câu về tình hình vết thương của Phó Vân Hiến, thấy không còn việc gì nữa, Đường Dịch Xuyên rót thêm trà vào chén của Hứa Tô, hỏi hắn có muốn gia nhập đội ngũ công tố viên không?
“Tôi?” Hứa Tô vừa định nhét một viên bò băm vào miệng, nghe vậy thì ngỡ ngàng sửng sốt, tay run lên khiến viên thịt trượt qua khóe môi, rơi thẳng xuống bàn ăn. Một lúc sau hắn lắc đầu nói, “Tôi không được đâu, tôi từng bị giam giữ, không qua được thẩm tra chính trị.”
“Nếu thật sự có lòng, không chuyện gì là không lo được.” Đường Dịch Xuyên mỉm cười, nâng tay hướng về phía Hứa Tô, “Cậu là người tài cao nhưng chí lại ngắn, sau khi theo luật sư Phó rồi, định an phận làm vợ ông chủ ở Quân Hán mãi hay sao?”
Hứa Tô không hiểu ý của Đường Dịch Xuyên khi anh đưa tay ra, nhưng hắn cảm thấy hai chữ “tài cao” nghe rất động lòng người, thế là bèn nương theo thế tay của anh mà hướng người ra đằng trước, dâng mặt mình lên –
Làn da Đường Dịch Xuyên rất trắng, ngón tay thon dài lạnh như băng, đầu ngón tay chạm vào khóe môi Hứa Tô, Hứa Tô cảm thấy như bị điện giật khắp người. Anh dùng ngón trỏ lau vết nước xốt vừa dính trên mặt hắn, sau đó ngón trỏ chuyển thành ngón cái, khẽ quét một đường qua môi hắn.
Động tác này như vô thức, Hứa Tô sững sờ ngẩng đầu lên, hắn mở to mắt, lại va vào ánh mắt đong đầy ý cười của Đường Dịch Xuyên. Đôi mắt người này hẹp dài đen láy, ánh nhìn sắc sảo, bình thường vẫn toát ra vẻ ưu tú người lạ chớ gần, nhưng giờ đây lại tựa như dòng nước róc rách buổi băng tan, dịu dàng săn sóc không nói nên lời.
Đây là… ý gì vậy?
Chưa từng thân thiết với nam thần của mình như vậy, não của Hứa Tô chết máy toàn tập, bất động toàn thân mất một lúc. Cho đến khi một giọng nói hung tợn đột nhiên vang lên bên tai: “Đường Dịch Xuyên!”
Cái giọng này rất quen, Hứa Tô như ăn trộm bị bắt quả tang, luống ca luống cuống rút người về. Quay đầu lại nhìn, quả nhiên, Phó Ngọc Trí đang hằm hằm giận dữ đi về phía hai người bọn họ.Hết chương 69.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT