Ly thủy tinh rạch ra một vết thương hở hẹp dài, còn tổn thương thêm mấy chỗ nữa, máu chảy không ngừng, Hứa Lâm muốn đưa Phó Vân Hiến tới bệnh viện nhưng Phó Vân Hiến không chịu. Hứa Lâm không lay chuyển được, cũng không dám ép buộc, cả buổi tối cậu ta không uống rượu, bèn nghĩ muốn tranh thủ thể hiện chút đỉnh, dù sao cùng lắm chỉ là vết thương nhỏ, cậu ta đuổi lái xe của văn phòng đi, tự mình lái chạy nhanh về hướng Ôn Du Kim Đình.

Gần mười giờ tối, hai bên đường đèn đuốc sáng trưng, thành phố sống về đêm giờ đây mới bừng tỉnh, bày quầy hàng, lên bar, mở chợ đêm, bán xác bán thịt cũng đều thức dậy, đúng là tầng tầng lớp lớp đều phát triển. Hứa Lâm tập trung lái xe, nương theo ánh sáng mờ nhòa của đèn neon, đôi lúc lại liếc mắt qua gương chiếu hậu, Phó Vân Hiến nhắm mắt, dựa vào ghế sau ngồi không nhúc nhích, đại luật sư Phó ngày thường uy phong lẫm liệt làm người ta sợ hãi, lúc này lại giống như con sư tử bị thương.

Trên đường, Phó Vân Hiến nhận một cuộc điện thoại. Người gọi tới chính là luật sư Đinh Kỳ trực thuộc văn phòng Quân Hán, nói rằng hiện tại trên mạng đang loạn hết cả lên, đã kinh động bên trên, tuy trước mắt sóng yên biển lặng, nhưng có tin nói rằng phải tra cho rõ ràng tất cả những vụ án mà y từng làm trước kia.

Phó Vân Hiến vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi chậm rãi mở mắt ra, bình tĩnh đáp, biết rồi.

Mấy năm nay nối giáo cho giặc, tùy ý chọn truy cứu bất cứ sơ suất nào thì cũng đều không đỡ nổi. Đinh Kỳ vẫn căng thẳng, tế nhị hỏi có muốn qua lại một chút? Chuẩn bị một chút không?

Giọng nói léo nhéo chói tai, Phó Vân Hiến bực mình, không khách sáo quát lớn: “Hổ còn chưa sợ, một con chó như cậu sợ cái gì!”

Cổng lớn Ôn Du Kim Đình khí khái đã ở ngay gần đó. Thấy sắp đến nơi, Phó Vân Hiến bỗng thấy mệt mỏi, chẳng muốn lảm nhảm với Đinh Kỳ nữa, trực tiếp cúp máy.

Phó Vân Hiến không sợ hãi cũng không phải là y đang giả bộ, từ trước đến giờ y vẫn luôn phán đoán tình thế rất chuẩn xác, nói đơn giản thì chính là thấu tỏ sự đời. Trong vụ án của Tưởng Chấn Hưng, y bảo vệ lợi ích của Tưởng Chấn Hưng và các nhà đầu tư của Chấn Tinh ở mức độ cao nhất, cũng không đến mức gây ra tiền đề làm người ta tức giận, liên lụy cả mình vào. Nếu là luật sư khác, chắc chắn Tưởng Chấn Hưng sẽ bị tù chung thân, ngay cả hai mươi ba lãnh đạo cấp cao của Chấn Tinh dưới quyền ông ta đã được thả cũng phải chịu hình phạt. Y giẫm vào đường dây vụ án. Mà còn là đường dây sinh tử, những người không lăn lộn trong xã hội này đến mức đắc đạo phi thăng thì sẽ không nhìn thấy, cũng không sờ vào được. Trong đường dây thì công thành danh toại, ngoài đường dây thì xương cốt chẳng còn.

Bốn mươi tuổi đã là luật sư biện hộ án hình sự số 1, nhập nhằng giữa ranh giới trắng đen, đương nhiên sao có thể chỉ dựa vào kiến thức pháp luật. Đối diện với những đương sự cầm cả đống tiền tìm tới cửa, Phó Vân Hiến có thể tìm ra góc độ bào chữa mà các luật sư khác không tìm ra được, khiến cho viện kiểm sát bó tay bất lực, nhưng nếu là những vụ chắc như đinh đóng cột là không thể biện hộ, thường thì y sẽ không nhận án, nhưng cũng sẽ không ngần ngại cho đối phương chút tư vấn ngoài chuyên môn.

Rửa tiền, hối lộ, làm giả bằng chứng và tạo án oan, bài báo cáo buộc y là kẻ thối nát nhất giới luật Trung Quốc cũng không hoàn toàn xuất phát từ đố kỵ, thậm chí có thể nói đó chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.

Y không nhận vụ án của Tề Thiên, tình tiết phát triển sau đó của vụ án chứng minh y không nhận là đúng, đồng bị đơn dính líu đến một số mối quan hệ giữa các cá nhân khá phức tạp, sự phẫn nộ của công chúng trên mạng vẫn chưa được lắng xuống, sau đó Tề Hồng Chí lại mời một luật sư bào chữa cũng khá nổi tiếng, nhưng đã bị Hiệp hội luật sư điều tra do không tuân thủ quy định làm việc.

Lần trước, cũng là Đinh Kỳ gọi điện đến, hỏi Phó Vân Hiến một câu đã từng nghe rất nhiều lần: Về chuyện kia, ý bên đó là muốn nhờ tôi hỏi luật sư Phó một câu… Tấn vẫn ở đây*, hay là xử lý một chút?

Đinh Kỳ là một người khá cẩn thận, nói chuyện điện thoại đều dùng tiếng lóng, dù bị ghi âm cũng không sợ.

Phó Vân Hiến nghe hiểu. “Chuyện kia” là bị người tố cáo, “Tấn vẫn ở đây” là một điển cố, trước khi giết đại thần Giải Tấn, Minh Thành Tổ đã hỏi một câu kín kẽ không để lại dấu vết như vậy, thực ra chính là ám chỉ giết người.

Một mạng, quyền lợi liên lụy đằng sau chưa tới vài chục triệu, trong mắt những quan lớn coi tiền như cỏ rác, giết chết thì cũng chỉ là giết chết mà thôi.

Mà đối với Phó Vân Hiến, cái mạng này chưa chắc đã mang lại lợi ích gì. Hồi bé mẹ y mắc “Hội chứng xơ cứng teo cơ một bên”, y từng vay tiền cha, bị lạnh nhạt không nể tình đuổi ra khỏi cửa, về sau trưởng thành làm luật sư hình sự, ngày nào cũng liếm máu trên mũi đao, ban đầu chánh án ngang nhiên đưa hối lộ cho y, về sau các quan chức cấp cao xếp hàng mong đưa tiền cho y. Lòng người vô đáy không bao giờ là đủ, rắn mà lại muốn nuốt voi, trên đời này dục vọng của con người là thứ mãi mãi không bao giờ được lấp đầy.

Phó Vân Hiến ngậm thuốc lá, kết thúc cuộc nói chuyện bằng ngôn ngữ giản lược nhất: “Gọn gàng ngăn nắp -“

Hứa Tô bỗng sợ hãi kêu lên một tiếng, á!

“Chờ một chút.” Phó Vân Hiến tạm thời dừng cuộc gọi với Đinh Kỳ.

Ngày mùa hè năm đó, nhiệt độ cực cao, điều hòa trong căn hộ cho thuê bị hỏng, chủ nhà không chịu sửa còn bắt hắn tự bỏ tiền ra mà thay mới, Hứa Tô cảm thấy thiệt nên mặc kệ, oái oăm là lại bị mối mọt làm phiền, khiến hắn không ngủ được mấy đêm liền, rơi vào đường cùng đành phải lượn tới Ôn Du Kim Đình, mặt dày rúc trong đó suốt cả mùa hè. Hắn không muốn mắc nợ Phó Vân Hiến. Mặc dù lấy thì nhiều mà bồi hoàn thì thiếu, nhưng ít nhất vẫn có thái độ. Vậy nên khi Đinh Kỳ gọi điện tới, hắn đang học bác giúp việc làm cá chiên sốt mặn ngọt trong bếp.

“Mẹ nó, thiêng thật!” Hứa Tô tái mét cả mặt, máu me đầy tay chạy tới.

“Làm sao thế?” Phó Vân Hiến kéo bàn tay bị thương của Hứa Tô tới trước mắt nhìn, vết cắt rất sâu, có khi động cả vào xương.

“Hai ngày trước bị Bạch Mặc kéo đi xem bói, kêu là thiêng lắm, ông già mù đó nói gần đây tôi và những người xung quanh tôi không nên sát sinh, nếu không tôi sẽ gặp hạn đổ máu.” Vết thương vẫn chảy máu không ngừng, nhuốm đỏ cả tay Phó Vân Hiến, Hứa Tô nói, “Tôi còn không thèm tin cơ, ai dè vừa mới giết con cá trong bếp thì đã vậy rồi.”

“Bác!” Phó Vân Hiến gào lên về phía nhà bếp, “Ai cho bác để nó vào bếp!”

Bác giúp việc hốt hoảng chạy tới, sợ ông chủ trách cứ, liều mạng giải thích: “Tôi thật sự không cho cậu ấy động vào bếp núc đâu, chính cậu ấy chạy vào cầm dao lên chặt, mà lại chặt vào tay chứ không chặt cá…”

Phó Vân Hiến nheo mắt nhìn Hứa Tô, ánh mắt ngờ vực quái gở. Hứa Tô bị nhìn mà sởn hết cả da gà, mất tự nhiên vặn vẹo người, liến thoắng ngụy biện: “Tôi cảm thấy đúng là vẫn nên có thờ có thiêng, mấy cái chuyện xem bói này…”

Hứa Tô không nói nữa, Phó Vân Hiến cúi đầu, ngậm ngón tay bị thương của hắn vào miệng.

Không phải y đang dùng cách thời xưa để xoa dịu vết thương cho hắn, mà y cắn hắn, xé hắn, hút máu hắn. Giống như thú hoang đói khát, Phó Vân Hiến hút máu xong thì nuốt xuống, có lẽ sau khi uống máu tươi chán rồi, tiếp theo sẽ ăn hắn.

Ngón tay tê dại do mất máu quá nhiều, Hứa Tô đau muốn chết, nhưng hắn không rên một tiếng, cắn răng chịu đựng.

Phó Vân Hiến dặn bác giúp việc xử lý vết thương cho Hứa Tô, nếu không được thì sẽ đưa hắn đi khâu.

“Cậu khuyên bên kia,” Nhấc điện thoại lên nói chuyện tiếp với Đinh Kỳ, Phó Vân Hiến lau vết máu trên khóe môi, lãnh đạm nói, “tôi bào chữa thì vụ án này chỉ tối đa bốn năm thi hành án, có thể giảm hình phạt lại còn có thể tại ngoại, không đáng.”

Phó Vân Hiến đã từng trải qua một thời kỳ đen tối, đại khái thì là bắt đầu từ ngày y đập một gậy làm tay sai của Hồ Thạch Ngân bị thương nặng. Hứa Tô có thể không biết chuyện này, nhưng Hạ Hiểu Phác và Đinh Kỳ thì không thể rõ hơn. Hay ví dụ như vụ án nguyên phó thị trưởng Hoàng Nghị của thành phố H nhận hối lộ, đã móc nối quan hệ chuẩn bị thỏa thuận kín, những công tố viên cương trực công chính vẫn khăng khăng chiến đấu đến cùng, thế là bị gài bẫy định tội, một vụ án lôi luôn ba công tố viên ngã ngựa, hoặc trục xuất khỏi cơ quan công quyền hoặc tống thẳng vào tù. Sau vụ án đó, hai người đệ tử lần lượt rời khỏi Quân Hán. Tại sao? Thu nhập một năm ở Quân Hán hơn hẳn khi làm ở văn phòng khác mười mấy năm. Người ngoài thì tưởng rằng bọn họ không chịu nổi cái tính bạo ngược của Phó Vân Hiến, nhưng sự thật không hoàn toàn là vậy. Bọn họ sợ. Vẫn có câu đi bên mép sông thì không tránh khỏi ướt giày, nhưng bọn họ cảm thấy, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng có chuyện. Còn là chuyện lớn có khi phải vào tù.

Hứa Tô không đi. Nhưng thật ra người muốn đi nhất này lại vẫn mãi không đi.

Dùng những thủ đoạn trong vùng xám để thao túng tư pháp, suốt ngần ấy năm, Phó Vân Hiến cũng chẳng vui vẻ gì khi làm như vậy. Đinh Kỳ không ngẫm nghĩ nguyên nhân trong đó, có lẽ cho là đại luật sư Phó đã công thành danh toại, không việc gì phải bí quá hóa liều chỉ vì dăm ba chục triệu.

Chính Phó Vân Hiến cũng chưa từng nghĩ đến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play