Hứa Tô đi chân trần, giẫm trên nước bùn, dốc hết sức chạy như điên về phía trước, nhưng cơ thể sao so được với sắt thép, Mercedes màu đen sau lưng hắn càng đuổi càng gần.
Đằng trước có lối rẽ, Hứa Tô không do dự rẽ vào bên hẹp hơn, hắn dừng chân lại, khẽ thở phào nhẹ nhõm, nơi này là một cái ngõ nhỏ chỉ vừa cho một xe đi qua, chưa kể hai bên toàn là phế liệu xây dựng, ngổn ngang khắp nơi, xe sẽ càng khó vào.
Nhưng không ngờ Phó Vân Hiến trong xe điên thật rồi, vậy mà vẫn bẻ tay lái không do dự đuổi theo.
“Mẹ nó!” Hứa Tô lại chửi, lại cất bước chạy, giẫm phải miểng chai trên mặt đất cũng không còn sức mà nhe răng trợn mắt kêu đau một tiếng, chẳng mấy chốc đèn xe đã lại sáng trưng trước mắt.
Dọc đường nghe loảng xoảng ken két, tất cả đều là tiếng vật nhọn cọ vào thân xe, gương bên hông cũng bị văng luôn ra ngoài, Phó Vân Hiến không thèm để ý, Hứa Tô thì lại xót ruột, cái xe gần hai triệu bạc cứ thế lãng phí!
Vụn thủy tinh nhỏ dưới lòng bàn chân găm vào da thịt, Hứa Tô chỉ có thể khập khiễng lết tiếp, lại lách vào một ngõ nhỏ khác, vốn tưởng là đường hẹp hơn, ai ngờ lại là đường cụt, còn đủ rộng.
Dưới đèn đường chi chít thiêu thân, đâm đầu bay loạn xạ, nhìn từ xa giống như sương mù bốc lên.
Bỗng nhiên, lũ thiêu thân đột ngột giải tán, xe đã đuổi tới.
Thấy chiếc Mercedes màu đen đi tới trước mặt, Hứa Tô không lùi được nữa, sợ đến mức nhũn cả chân, hắn ngã đập cả mông xuống đất, nâng tay che mặt.
May mà tính năng phanh của Mercedes-Benz rất tốt, rốt cuộc xe cũng dừng lại khi đã rất gần hắn, lốp xe phát ra tiếng két chát chúa.
Cửa xe mở, Phó Vân Hiến xuống xe, đi tới trước mặt hắn.
Hứa Tô ngẩng mặt lên, mê mang tiếp nhận ánh mắt nhìn từ trên xuống của Phó Vân Hiến, mắt của hắn đã mờ ánh nước, đây là phản ứng bản năng của con người khi gặp nạn mà ra. Có lẽ vừa rồi Phó Vân Hiến thật sự muốn giết hắn, cũng có thể là thủ đoạn đe dọa, hắn cảm thấy may mắn mà nghĩ, nếu xe phanh không được, có lẽ cuối cùng Phó Vân Hiến sẽ không đâm hắn, y sẽ bẻ tay lái đâm vào đèn đường, cây cối hoặc tòa nhà nào đó bên cạnh, xe không tăng tốc độ nhiều và Mercedes-Benz vẫn còn túi khí, sẽ không ai nguy hiểm đến tính mạng.
Hứa Tô không chắc, chính Phó Vân Hiến cũng không chắc.
Trong một khoảnh khắc như thế, y đã thực sự có ý muốn giết người.
Bọn họ đối diện nhau, giằng co chừng năm phút, Hứa Tô mới chậm rãi hoàn hồn, xé giọng mắng: “Tôi đ*t cả nhà ông chứ cái lão điên này ông muốn giết tôi! Tôi đ*t -”
Phó Vân Hiến gục đầu xuống đầu hắn, năm ngón tay luồn vào trong tóc hắn, khẽ khàng xoa một hồi.
Mái tóc ướt của Hứa Tô bị vuốt lung tung, hắn ngẩn ra không biết làm sao, Phó Vân Hiến cười lớn, y nói, ngốc ạ, làm sao tôi bỏ được.
Đây là nụ cười rạng rỡ, thoải mái đã lâu không thấy. Bao nhiêu năm qua Hứa Tô chưa từng nhìn thấy trên mặt người đàn ông này, hắn chợt nhớ lại một chút, mới nhận ra trước kia Phó Vân Hiến cũng hay làm như vậy, cũng thường cười như vậy, là vào mười năm trước, khi ấy y vẫn là đại ca của hắn, y đưa hắn bôn ba ngược xuôi vì vụ án của Hứa Văn Quân, mặc dù ngày suy sụp thì nhiều, ngày sung sướng thì ít, nhưng y cười vẫn lộ hàm răng trắng chỉnh tề, rực rỡ sáng ngời.
Nuốt câu chửi tục đã lên tới miệng xuống cổ họng, Hứa Tô bỗng hốt hoảng. Hắn luyến tiếc một Phó Vân Hiến như thế.
Đại nạn không chết, toàn bộ sức lực toàn thân Hứa Tô bị rút cạn, vết thương dưới chân cũng như nặng thêm trong nháy mắt, đau thấu tim gan, hắn không thể đứng dậy được.
Phó Vân Hiến khom người xuống, bàn tay to lớn ôm ngang Hứa Tô lên, quay người lại ném hắn lên trên mui xe.
Mui xe được làm bằng vật liệu cách nhiệt nhập khẩu nhưng vẫn nóng rực. Hứa Tô tránh né như cá mắc cạn, chân vô thức mở ra, vừa rồi mông đặt trên đường ướt, quần lót trắng đã biến thành màu đen, vừa bẩn thỉu lại dính vào da thịt làm nổi bật lên hai mép mông như bánh bao mới ra lò, trắng trẻo căng mẩy, bừng bừng sức sống. Vừa rồi lúc điên cuồng chạy trước xe, vạt áo thỉnh thoảng bị gió lay động, bắp đùi trắng nõn và bờ mông tròn tinh tế thoắt ẩn thoắt hiện, vô cùng quyến rũ.
Hứa Tô vẫn lạnh run lẩy bẩy, có lẽ là do lạnh, có lẽ là do sợ. Phó Vân Hiến nâng mặt hắn lên, cúi đầu hôn xuống. Đầu lưỡi y xâm nhập vào trong khoang miệng hắn, từng chút từng chút đẩy vào hàm trên như động tác đưa đẩy khi giao hoan. Ban đầu Hứa Tô còn chống cự bài xích, sau đó lại đắm chìm, Phó Vân Hiến vẫn luôn hôn rất giỏi, dần đắm mình vào đó lại càng tốt hơn, nụ hôn tuyệt vời như vậy có thể làm dịu đi áp lực do căng thẳng và sợ hãi sinh ra.
Hứa Tô phản ứng cực nhanh theo bản năng, hắn cũng vươn tay đặt tay đối phương vào giữa háng mình.
Phó Vân Hiến buông Hứa Tô ra nhưng không rời khỏi hắn, đường chân mày nhíu lại thành nếp nhăn mờ nhạt ở ấn đường, môi y vẫn dán lên môi hắn: “Giao em cho chú, được không.”
Người đàn ông này chưa bao giờ cầu hoan với hắn dịu dàng nhường vậy, giọng nói như dây bass của đàn violin, ánh mắt đa tình làm lòng người say đắm. Không kịp chần chờ đắn đo nữa, ngực Hứa Tô run rẩy, hết gật rồi lại lắc, chính bản thân cũng đã rối loạn.
Còn đang do dự, quần lót đã bị đối phương cởi ra một chút, y nâng một chân hắn lên, vừa thong thả vừa cẩn thận cởi quần lót của hắn ra như đang tiến hành nghi thức nào đó, thậm chí còn mang dáng vẻ thành kính, y để nó lướt qua đùi, đầu gối, rồi đến cẳng chân, mắt cá chân.
Hai chân Hứa Tô bị tách sang hai bên thân thể Phó Vân Hiến, cửa sau hoàn toàn lộ ra.
Thân là phịch thủ lão làng, đương nhiên trong xe phải có dịch bôi trơn và bao cao su, nhưng lúc này Phó Vân Hiến không chờ nổi. Y nhét hai đầu ngón tay vào miệng Hứa Tô, đè lưỡi hắn xuống khuấy đảo, nước bọt dính dớp đầy tay coi như là bôi trơn, sau đó đẩy vào lỗ nhỏ giữa hai đùi Hứa Tô. Rất chặt, rất nóng, cơ thể thiếu niên không dễ thân cận, vừa đâm một đốt ngón tay vào đã thấy không đẩy thêm được nữa.
Nhưng cũng không rút ra được.
Trên dưới hai cái miệng, cái miệng bên trên của Hứa Tô không tha cho người ta, cái miệng bên dưới cũng không thuận theo, cứ thế thít chặt, mút lấy, giằng co phân tranh.
Từ trước đến giờ tính nhẫn nại của Phó Vân Hiến đều không nhiều, y mạnh mẽ đẩy ngón tay vào, dựa theo kinh nghiệm lần trước mà đảo quanh vách thịt vừa mềm vừa dính, đụng tới vị trí nhạy cảm của Hứa Tô thì đưa đẩy lặp đi lặp lại một hồi, bỏ qua màn dạo đầu, đi thẳng vào chuyện chính.
Cởi quần xuống một chút, Phó Vân Hiến móc dương v*t ra, y cầm lấy tay Hứa Tô ép hắn nắm trong tay vuốt ve. dương v*t còn chưa thức tỉnh hoàn toàn nhưng kích cỡ đã làm người ta kinh sợ, gân xanh giật giật nổi lên, dáng vẻ dữ tợn. Tim Hứa Tô đập thình thịch, như thể hắn thật sự nghe thấy tiếng giật nảy lên kia, không phải hắn chưa bao giờ thấy thân dưới của người đàn ông này, nhưng lần nào nhìn thấy cũng phải để lộ vẻ ngạc nhiên: “To quá!”
Lời vừa ra khỏi miệng hắn đã lập tức hối hận. Có tên đàn ông nào không thích nghe tình nhân khen mình như thế, nó mạnh mẽ hơn bất cứ thứ thuốc kích dục nào trên đời. Quả nhiên, dương v*t của Phó Vân Hiến giật lên giữa những ngón tay hắn, chẳng mấy chốc đã to lên.
Cảm xúc dâng trào, Phó Vân Hiến không muốn nhịn nữa, y ôm lấy eo Hứa Tô để hắn nằm xuống. Mui xe đằng trước chùng xuống, tim Hứa Tô thì lại nghẹn lên cổ họng, đôi mắt hắn bối rối di chuyển, lồng ngực kịch liệt phập phồng, toàn thân run lên kìm lòng không đặng. Thứ to lớn nóng bỏng kia chặn ngay cửa huyệt, hắn phản kháng theo bản năng, hối hận theo quán tính: “Phó Vân Hiến, tôi -”
Phó Vân Hiến nheo mắt lại, giơ ngón trỏ đặt lên môi Hứa Tô, ý bảo hắn im lặng.
Đổi lại là trước kia, nếu Phó Vân Hiến muốn ra tay thật, hắn sẽ lại niệm mười sáu chữ phương châm của mình, không nằm ngay đơ thì cũng là phản kháng, tóm lại là không phối hợp, cuối cùng sẽ chịu thua, sẽ tỏ ra yếu đuối, cho đối phương đường lui. Cái trò anh tiến tôi lùi, anh truy tôi trốn này hai người chơi đã nhiều năm rồi, giày vò lẫn nhau không biết mệt, nhưng Hứa Tô biết rõ, đến một ngày sự thân mật giữa hắn và Phó Vân Hiến này sẽ bị một dạng thân mật khác phá vỡ.
Hắn biết chắc chắn Phó Vân Hiến cũng biết. Cả hai đều hiểu trong lòng mà không nói ra.
Hứa Tô hạ quyết tâm, dứt khoát ném lại đúng câu đối phương nói với mình lần trước.
Hắn nói, Phó Vân Hiến, đừng có hối hận.
Phó Vân Hiến kiên quyết, hối hận cũng muốn em.
Phó Vân Hiến xoa nhẹ lên cánh môi Hứa Tô, y nâng cằm hắn lên, cúi người xuống hôn hắn. Đầu lưỡi ra vào trong miệng, bọn họ hôn nhau đến quặn thắt tâm can, thần kinh Hứa Tô thả lỏng, chân vô thức tách ra một chút, Phó Vân Hiến cũng đúng lúc đỡ dương v*t đẩy lên phía trước, quy đầu được đưa vào trong.
Hứa Tô đau đến mức run bần bật, hắn lại muốn chạy trốn, Phó Vân Hiến liền cắn lên lưỡi hắn, đặt giữa hai hàm răng mạnh mẽ ma sát. Đầu lưỡi bị bắt, cửa huyệt lại bị chiếm đoạt, Hứa Tô lâm vào cảnh không còn đường lui, cuối cùng cũng cờ trắng đầu hàng.
Phó Vân Hiến chậm rãi đẩy mạnh lên, đúng như dự liệu, cơ thể ấy không bài xích y đưa vào.
Có lẽ mới mấy ngày trước, nơi nhạy cảm kia đã bị y dùng ngón tay thăm dò một lần, cơ thể Hứa Tô phô bày ra phản ứng thành thật nhất, nó đã quên đi sự đau đớn và không thể chịu đựng nổi vào cái đêm hồi năm ba đại học từ lâu, ngược lại còn ngập tràn chờ mong với chuyện sắp xảy đến.
Phản ứng thế này khiến người khác rất hài lòng.
Đại luật sư Phó thích nấu ăn, niềm vui nấu nướng nằm ở chỗ y có thể thao túng mọi thứ trong tay, lửa nhỏ hay lửa lớn, nấu lâu hay nấu nhanh đều phải xem trọng. Ban công nhà họ Phó, khách sạn thành phố G, rồi lần trước chạm mặt ở hộp đêm, phần lớn thời gian Phó Vân Hiến đều tỏ ra vui vẻ phong độ, đối với những con mồi dễ như trở bàn tay, y chỉ nếm thử một chút rồi thôi. Thực ra không phải là không cứng được, nhưng trong vô số những cậu trai có thể lôi ra tiết dục, chỉ có Hứa Tô, chỉ mình Hứa Tô là y muốn hắn một cách trọn vẹn hoàn chỉnh, muốn hắn thuộc về y cả thể xác lẫn tâm hồn.
Đầu bếp thành công là khi nắm vững được độ lửa, thợ săn thành công là khi nắm được con mồi trong tay, bọn họ nhìn con mồi chìm đắm, sau đó chui đầu vào lưới.
Sự mềm mại và dính dớp của thành ruột đã khơi dậy thú tính của một người đàn ông, Phó Vân Hiến nâng cao hông Hứa Tô, tìm một góc độ phù hợp để tiến vào hơn, sau đó lại mạnh mẽ thúc tới.
Đưa lút cán rồi mà dường như còn chưa tận hứng, Phó Vân Hiến trượt tay xuống từ eo Hứa Tô, bóp hai cánh mông hắn, sau đó lại điên cuồng thúc thêm nữa, đẩy đến mức Hứa Tô phải hét lên: “Tôi bỏ cuộc! Không sâu hơn được nữa…”
Cắm vào nhưng không vội vàng tận hưởng, sau khi hưởng thụ trọn vẹn khoái cảm khi dương v*t được vách thịt ôm lấy toàn bộ, y mới bắt đầu đưa đẩy. Rút ra cắm vào mấy chục lần, chờ đến khi bên trong đã hoàn toàn thích ứng, Phó Vân Hiến tìm đúng điểm mẫn cảm của Hứa Tô, nghiêng người mạnh mẽ va chạm vào nơi đó.
“Cũng… Tàm tạm…” Hứa Tô cãi bướng, cơ thể bị xâm lấn vẫn khiến hắn khó chịu, nhưng khoái cảm cũng mãnh liệt vô cùng. Phó Vân Hiến đâm vào lần sau ác liệt hơn lần trước, cũng làm cho hắn sau mỗi lần lại càng sướng thêm một bậc. Mưa bụi khẽ giăng trong không trung, mui xe rung bần bật. Hứa Tô chìm trong mây mù, đôi lúc nhìn thoáng qua thì thấy đám thiêu thân lại bắt đầu bay lượn nhảy múa quanh đèn đường, chen chúc cắm đầu vào chụp đèn thủy tinh. Hắn dùng chút ý thức duy nhất còn lại để đánh giá thiêu thân là loài sinh vật thật ngu xuẩn, nếu đã biết rõ lửa đầy nguy hiểm, tại sao lại vẫn muốn chui đầu vào lưới.
Phó Vân Hiến bóp cẳng chân Hứa Tô, để đầu gối hắn áp lên hai bên tai mình, cả người hắn gần như gãy gập. dương v*t Hứa Tô dựng thẳng, tinh hoàn rũ xuống, lắc lư theo nhịp tấn công của Phó Vân Hiến, đằng sau thoải mái, đằng trước không được an ủi lại càng khó nhịn, trong cơn hỗn loạn, hắn vươn tay đè dương v*t mình lên bụng, tuốt lên tuốt xuống.
Đưa đẩy thêm mấy trăm cái với tư thế dễ dàng hơn này, Phó Vân Hiến vẫn mạnh như lúc đầu, hoàn toàn không có ý định kết thúc. Mưa bắt đầu nặng hạt, hai người đàn ông giao hoan vẫn không hạ nhiệt tình, Phó Vân Hiến rút khỏi cơ thể Hứa Tô một chút, y lật người hắn lại, đổi tư thế rồi tiếp tục. Âu phục đã bị Phó Vân Hiến lột xuống ném đi từ lúc nào, Hứa Tô trần truồng ghé lên kính chắn gió, eo hạ xuống, mông vểnh cao, rõ ràng Phó Vân Hiến còn chưa xuất tinh nhưng cửa huyệt đỏ bừng đã trào ra một đống dịch lỏng dính dính trong suốt, chậm rãi chảy xuôi theo mép đùi trong.
Tất cả đều là thứ tự hắn chảy ra vào thời điểm thoải mái nhất.
Cảnh tượng trước mắt dâm loạn vô cùng, Phó Vân Hiến đè hơn nửa cơ thể lên tấm chắn gió phía trước, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Hứa Tô, tấn công phía sau của hắn đầy hung dữ. Có một cú thúc dùng sức quá đà, đầu Hứa Tô còn đập cả vào kính chắn gió.
“Đ*t mẹ ông cái lão lưu -” Vừa mới đau đến muốn chửi nhưng đã bị tay Phó Vân Hiến giữ chặt cổ, rồi lại bắt đầu làm. Mercedes-Benz có cứng cáp hơn nữa thì cũng không chịu nổi hai người đàn ông liều mạng lăn lộn, nếu không có động cơ chống đỡ thì e là đã sụp xuống từ lâu rồi.
Hai người đàn ông coi trời là màn chiếu là đất, vật lộn say sưa giữa không gian mênh mông, hoàn toàn không nhận ra thời tiết thay đổi, đến tận khi cơn mưa to trút xuống đầu, lạnh lẽo kích thích cơ thể đang nóng hầm hập, Hứa Tô mới giật mình, khàn giọng rên lên một tiếng “Chú”, sau đó bắn hết lên cần gạt nước.
Mưa rửa sạch những dấu vết dâm loạn và mồ hôi trên người, Phó Vân Hiến bế Hứa Tô đã gần như mất hết ý thức vào lại trong xe, y mở cần gạt nước, cởi hết quần áo trên người, tiếp tục kịch liệt triền miên thêm một trận trong không gian nhỏ hẹp ở ghế sau xe.
Tinh dịch trắng bị cần gạt nước bôi nhoe nhoét lên mặt kính trước xe, sau đó lại bị mưa pha loãng cuốn đi. Ngoài xe mưa to xối xả, trong xe ngập tràn tiếng ma sát giữa cơ thể và cơ thể, hai người đàn ông trần trụi hôn môi, giao hợp không ngừng một khắc, điên cuồng như thú đến kỳ động dục.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT