Vì đã chuẩn bị một lần nên từ khi quyết định mở máy lại Sự kiện Bình Lạc toàn bộ công tác tiến hành đều rất thuận lợi, Doãn Nhiên đúng hẹn về nước, tạm thời ở lại căn hộ của một người bạn.
“Bây giờ cậu phải đi ăn cơm cùng nữ chính, xin hỏi Boss có ý kiến gì không?”, Thẩm Hàm cầm điều khiển TV mặt nghiêm túc phỏng vấn.
“Sao cậu không tự gọi điện hỏi xem?”, Phương Nhạc Cảnh đưa di động qua.
Thẩm Hàm tự động quên trọng tâm câu chuyện, lê dép mở tủ lạnh tìm sữa chua.
Hoàn toàn không bị dọa, xem ra đặc biệt dũng cảm.
“Tớ đi trước”, Phương Nhạc Cảnh cầm áo khoác và chìa khóa.
“Boss thực sự sẽ không chơi trò đột nhiên xuất hiện nữa chứ?”, Thẩm Hàm cầm tay game ngồi dưới đất không yên lòng!
“Anh ấy ra ngoài rồi. mai mới đi máy bay về”, Phương Nhạc Cảnh nói, “Chỉ là mong Dương Hy đừng tìm đến thì cậu có thể chơi game tới thiên hoang địa lão rồi”.
Thẩm Hàm vui vẻ phản bác, “Dương Hy về nhà làm sinh nhật cho bác trai, muộn nhất cũng phải đêm mai mới về!”
Tự do không ai quản đúng là sung sướng quá đê!
Suy nghĩ một chút lại bổ sung: “Chẳng trách cậu lại chọn hôm nay để ăn cơm với Doãn Nhiên, thì ra là do Boss không ở nhà!”
Giọng điệu như thể sợ thiên hạ không loạn.
Phương Nhạc Cảnh đứng dậy nhìn cậu ta.
Thẩm Hàm lập tức xoay người đối mặt với màn hình, bắt đầu chuyên chú chơi game.
“Dương Hy mau cíu em!”, Thẩm Hàm trong lòng lệ rơi đầy mặt, đúng là tinh nhân điêu ngoa của tổng giám đốc lãnh khốc, trên sách viết hoàn toàn không có sai! Thỏ hồng phấn quả đông lạnh quả thật không phải là nhà văn nổi tiếng chuyên viết tiểu thuyết tình cảm, phải gọi là tay văn học cự phách của kỷ nguyên, hoàn toàn xứng đáng với giải Nobel văn học.
Boss ngày thường ở nhà chắc hẳn thường xuyên bị ngược đãi.
Nhạc Sanh, biên kịch và Doãn Nhiên đã sớm đến, chờ Phương Nhạc Cảnh và Phùng Chử tới thì ba người kia đang cười nói chuyện, bầu không khí có vẻ khá tốt.
“Nhạc Nhạc tới rồi”, Nhạc Sanh nói, “Ban nãy chúng tôi còn đang nhắc tới cậu”.
“Xin lỗi, bãi đỗ xe hơi khó tìm vị trí”, Phương Nhạc Cảnh cũng cười, “May mà không tới muộn”.
“Muộn chút cũng không sao, hôm nay chúng ta chỉ đơn thuần là ăn cơm, thời gian còn nhiều”. Nhạc Sanh có vẻ khí sắc rất tốt, bắt đầu giới thiệu hai bên, “Vị này chính là Doãn Nhiên, nhân vật nữ chính tương lai của chúng ta”.
“Chào cậu”, Doãn Nhiên chủ động bắt tay, “Chị có thể gọi cậu là Nhạc Nhạc không? Hình như mọi người đều gọi vậy, cậu cũng có thể gọi tôi là Ruby”.
“Chào chị”, Phương Nhạc Cảnh đưa tay ra, “Rất vui vì được hợp tác”.
Ảnh chụp của Doãn Nhiên trên mạng so ra rất khác với cô thật sự ngoài đời, trang điểm đậm nhạt đều có cả, quần áo khi là váy dài chấm đất, khi lại là T-shirt năng động. Bởi vậy lần này Phương Nhạc Cảnh mới xem như nhìn rõ dung mạo thật của cô, tóc nâu dài, mắt màu đen, những đặc điểm của con lai không quá rõ ràng – Có điều thật sự rất đẹp, vào thời đại mà thẩm mỹ đã không còn xa lạ để tìm được một nét đẹp cá tính như vậy quả thực không dễ.
“Tối qua chị đã xem phim của cậu”, Doãn Nhiên lắc di động, “Rất tuyệt, hy vọng bộ phim lần này của chúng ta có thể thành công hơn thế”.
Nhạc Sanh nghe vậy trêu ghẹo, “Lời này cô nói nhỏ chút, đừng để đạo diễn Trương nghe được, nếu không lần tới gặp ông ta lại đòi đánh tôi mất”.
“Đạo diễn Trương lần trước cũng có nói bộ điện ảnh sắp tới muốn mới Nhạc Nhạc làm vai chính”, Phùng Chử xen miệng, “Chỉ sợ tin lần này mà truyền ra ông ấy chắc chắn sẽ đăng bài tức giận cho xem”.
Liên tưởng tới tính cách lão ngoan đồng của Trương Cổ mọi người đều bật cười, không khí cũng vì thế mà bình dị hơn. Phương Nhạc Cảnh và Doãn Nhiên tuổi tác vốn tương đồng, đề tài nói chuyện cũng nhiều, rất nhanh đã thân thiết. Nhạc Sanh ngồi một bên vừa dùng cơm vừa trêu trọc, nói hai người đừng có sinh tình cảm thật kẻo Wang lại tìm ông liều mạng.
“J.Wang là bạn trai chị, một chuyên gia thiết kế thời trang”, Doãn Nhiên cười giải thích, “Anh ấy đang chuẩn bị tác phẩm tốt nghiệp, cũng là một người rất thích phim điện ảnh. Có thời gian chị sẽ giới thiệu để hai người làm quen”.
“Được thôi”, Phương Nhạc Cảnh gật đầu, trong lòng hơi bất ngờ — nghệ sĩ phần lớn thường không muốn công khai chuyện tình cảm, khó thấy được người lại hào phóng thừa nhận như vậy.
Mục đích lần này chủ yếu là giới thiệu để Phương Nhạc Cảnh và Doãn Nhiên gặp mặt nên mọi người cũng không nhắc nhiều đến bộ phim, chủ yếu là nói chuyện phiếm với nhau. Tan cuộc, Phùng Chử và Phương Nhạc Cảnh đưa Doãn Nhiên tới nhà trọ xong xuôi mới về nhà.
Thẩm Hàm nằm trên ghế salon tự hỏi nhân sinh, khuôn mặt nghiêm trọng như thể có thâm cừu đại hận.
Phương Nhạc Cảnh một bên thay giày, hỏi: “Ăn cơm tối chưa no đúng không?”
Thẩm Hàm kinh ngạc: “Làm sao cậu biết”, thầm nghĩ thật thần kỳ, người này là Thần Toán Tử hay sao.
“Chuyện này mà còn cần phải đoán”, Phương Nhạc Cảnh làm mặt ‘chẳng đáng’.
Thẩm mập nhất thời bi phẫn, “Thì ra trong suy nghĩ của cậu tớ lại là loại người không có nội hàm như thế”.
“Vẫn là thôi đi”, Thẩm Hàm nhụt chí, “Tháng sau tớ còn phải chụp bìa tạp chí, không thể béo”.
Phương Nhạc Cảnh vỗ đầu cậu ta đồng tình.
“Hôm nay ăn cơm thế nào”, Thẩm Hàm ngồi dậy từ ghế salon.
“Cũng không tệ, Doãn Nhiên cũng rất dễ gần”, Phương Nhạc Cảnh mở ti vi.
“Còn gì nữa không?”, Thẩm Hàm tiếp tục hỏi.
“Còn gì á?”, Phương Nhạc Cảnh suy nghĩ một chút, “Bọn tớ nói chuyện về phim điện ảnh này, thời trang, về vai diễn, còn có cháu trai nhà đạo diễn Nhạc”.
“Ai hỏi cậu cái này!”, Thẩm Hàm nhắc nhở, “Tớ muốn hỏi là nhà hàng đó ăn ngon không? Chưa đi ăn ở đó bao giờ nhưng nghe đồn cá nướng làm ngon lắm”.
Phương Nhạc Cảnh im lặng một chốc, đặt tay lên vai cậu ta nói thật lòng, “Tớ cảm thấy cậu đúng là hết thuốc chữa”.
Thẩm béo cảm thấy bị tổn thương.
Vì thế cậu ta dứt khoát đăng trạng thái — Nhạc Nhạc nói mị hết thuốc chữa!
Fans sau khi thấy đồng loạt bất mãn, đầu tiên bày tỏ Nhạc Nhạc sao có thể nói vậy, sao lại hết thuốc chữa được, Thẩm mập nhà chúng ta vẫn còn chút xíu khả năng cứu được. Sau đó dường như cảm thấy trọng điểm bị lệch xa, fans lại tập thể kháng nghị ‘Thẩm Hàm sao đêm khuya mà vẫn ở cùng Nhạc Nhạc, còn để Dương tiên sinh vào mắt hay không. Ngoan, về nhà, nếu không lần sau chúng tôi tay không đến thăm, không mang đồ ăn vặt cho cậu nữa’.
Thẩm Hàm tức ngực, nằm vật ra salon giả chết.
Cảm giác ở đâu cũng bị thua thiệt.
Trái đất này thật đáng sợ.
Sáng sớm hôm sau, Phương Nhạc Cảnh đã rời giường từ sớm tới công ty. Hai tiếng sau, Thẩm Hàm ngủ đẫy giấc mới mỹ mãn tỉnh dậy, lưu luyến hồi lâu mới rời giường.
Từ phòng khách truyền đến tiếng vang, Thẩm Hàm một đường lê lết thân mình ngậm bàn chải đánh răng, chuẩn bị ăn bữa sáng yêu vấu.
Sau đó cậu nhanh chóng nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của Boss.
Nghiêm Khải hiển nhiên cũng bị Thẩm Hàm mặc áo ngủ con vịt dọa sợ, vẻ mặt hơi cứng lại.
…
“Nghiêm tổng”, sau một lát, Thẩm Hàm bỏ cái bàn chải hãy còn đầy bọt trong miệng, “Chào buổi sáng”.
“…”, Nghiêm Khải thả hành lý trong tay xuống, “Nhạc Nhạc đâu?”
“Đi làm rồi”, Thẩm Hàm vuốt áo ngủ nhăn nhúm, vô cùng dịu ngoan.
“Tôi nghe điện thoại”, cảnh tượng như vậy dù là Boss cũng không chịu nổi, Nghiêm Khải trực tiếp đi thẳng vào phòng ngủ.
Thẩm Hàm chân như nhũn ra, một đường như rồng cuộn hổ ngồi về phòng khách nhanh chóng thay quần áo rửa mặt, sau đó nắm chiếc gương trong tay — cố gắng lên hỡi mỹ thiếu niên mảnh khảnh!! Boss nhìn hung tàn vậy thôi chứ không thể ăn thịt người được, mày phải bình tĩnh đối mặt với anh ta!
“Tôi tới công ty họp, cậu cứ từ từ chơi”, Nghiêm Khải ra cửa nói vọng vào.
“Tôi lập tức đi ngay”, Thẩm Hàm lấy tốc độ ánh sáng phi ra cửa. Thế nhưng tốc độ ánh sáng của Boss hiển nhiên nhanh hơn, chỉ lưu lại một bóng lưng anh tuấn.
Cửa phòng khách một lần nữa đóng lại, Thẩm mập ngồi xổm trên sàn rất muốn ngất đi, không phải bảo mai mới về sau!!! Sao chuyện này lại xảy ra với mị!!!!
Vì thế Phương Nhạc Cảnh vốn đến công ty sớm để tập thể hình rất nhanh được triệu hoán lên tầng chín để an ủi Boss lãnh khốc. Sau đó lại nhận được cuộc gọi dài nửa tiếng đồng hồ của Thẩm Hàm thuật lại góc độ sự việc rồi huyết lệ lên án gì đó, quả thực nghe muốn gớt nước mắt.
Phương Nhạc Cảnh an ủi: “Được rồi, tối mời cậu ăn cơm an ủi”.
“Tớ muốn ăn món đắt nhất, còn có mang theo cả Dương Hy nữa”.
“Được được được, không thành vấn đề”, Phương Nhạc Cảnh rất không có tâm đồng tình mà muốn cười.
Nhưng cuối cùng bữa cơm này vẫn không thành công.
Bởi vì 4 giờ chiều hôm đó, trên mạng đột nhiên có người đang ảnh chụp Phương Nhạc Cảnh đưa Doãn Nhiên về nhà, còn là ảnh hai người cùng nhau đi từ nhà hàng ra.
Có ảnh và nội dung cụ thể, hiển nhiên đẳng cấp là một trời một vực so với Giang Tịch Nhan trước đó. Chất lượng ảnh không cao nhưng lại chuẩn xác chụp được nửa bên mặt Phương Nhạc Cảnh, không quá giống phong cách bình thường, nhìn qua nửa giả nửa thật.
Lúc này Phương Nhạc Cảnh đang nổi tiếng nên tin tức nhanh chóng đi xa, Doãn Nhiên trong ảnh vì đeo khẩu trang, lại bị chụp trong lúc trời tối ánh sáng mờ nên tạm thời chưa có người nhận ra, phần lớn võng hữu mới chỉ trong giai đoạn suy đoán.
“Ảnh cậu chụp?”, Vệ Dật thấy tin này trực tiếp gọi điện cho Tôn Khôi.
“Không phải em, là một nhóm chó săn khác”, Tôn Khôi nói, “Em cũng mới thấy tin này, sớm biết vậy đã chờ cửa từ sớm rồi, tin này giật gân như vậy chắc chắn sẽ sốt dẻo”.
“Không chụp được cũng không sao, tôi có một tin khác có lẽ hữu dụng hơn”, Vệ Dật cười.
“Tin gì?”, Tôn Khôi quả nhiên hứng thú.
“Người trong ảnh là Doãn Nhiên”, Vệ Dật nói, “Tôi không nhận lầm đâu”.
“Anh Dật, anh được đấy”, Tôn Khôi vui mừng quá đỗi, lúc này mọi người đều đoán xem cô gái này là ai, tin này đáng giá không ít tiền.
“Quen biết thôi”, Vệ Dật buông cốc nước, khóe miệng hơi giương lên, “Cô ta mấy năm nay vẫn ở nước ngoài, đời tư thế nào có lẽ cậu vẫn nên tự điều tra, tôi chỉ có thể giúp nhiêu đó”.
“Vậy là đủ rồi, cảm ơn anh Dật”, Tôn Khôi cúp máy xong, việc đầu tiên là mở máy tra tên Doãn Nhiên, quả nhiên là một người, đích xác rất giống người trong ảnh. Hơn nữa cô gái này mới về nước, đại khái không sai được.
Tin xấu tạm thời chưa kịp điều tra, sợ bị cướp mất đầu đề, Tôn Khôi suốt đêm viết bài về tên tuổi và thông tin của Doãn Nhiên, hiệu suất đến mức không thể cao hơn. Qua lần lăng xê trước đó, văn phòng quèn này cũng có độ nổi tiếng nhất định, thậm chí đạt danh hiệu “Chó săn đệ nhất”, số lượng fan không thiếu, ngày ngày chỉ chờ bài mới. Lần này vừa nhìn thấy tin tức quả nhiên đã có rất nhiều bình luận.
Thông tin được đăng tải vào nửa đêm, đến sáng hôm sau cái tên Doãn Nhiên đã trở thành một trong những từ khóa được tìm nhiều nhất. Dưới trang cá nhân của cô cũng xuất hiện không ít bình luận và tin nhắn, đa phần hỏi có phải về nước vì chuyện tình cảm không. Đương nhiên cũng có không ít kẻ mồm miệng không sạch sẽ vu khống cô mượn cơ hội lăng xê các loại.
“Lại bị chụp”, Nghiêm Khải điểm điểm mũi cậu.
Phương Nhạc Cảnh tựa đầu vào ngực Nghiêm Khải, “Sớm biết như vậy em đã đi cùng đạo diễn Nhạc”.
Đúng là khó lòng phòng bị.
“Không sao”, Nghiêm Khải xoa lưng cậu, “Công ty sẽ đứng ra làm sáng tỏ, có điều chắc phải chờ mười ngày nữa hoàn thiện các thủ tục xác nhận thông tin Sự kiện Bình Lạc mở máy trở lại. Cố gắng kiên trì chút”.
“Ừm”, Phương Nhạc Cảnh gật đầu, “Em hiểu”.
“Buổi tối ra ngoài ăn nhé”, Nghiêm Khải xoa đầu cậu, “Coi như an ủi”.
“Em không muốn đi đâu”, Phương Nhạc Cảnh nằm úp trên vai anh, ỉu xìu nói.
Nghiêm Khải cười lắc đâu, dịu dàng vuốt ve vành tai cậu.
Một lát sau, phòng truyền thông của Đông Hoàn đăng tin tức mới làm sáng tỏ mối quan hệ giữa hai người, đồng thời khẳng định họ chỉ ăn cơm vì công việc, trong quá trình còn có những người khác. Phương Nhạc Cảnh cũng đăng trạng thái, còn nói thêm mười ngày sau sẽ có chuyện tốt, mong mọi người cùng yên lặng chờ đợi. Bên Doãn Nhiên lại chậm chạp không thấy động tĩnh gì, dân cư mạng đều nhịn không được nghĩ đến tình cảnh phụ lòng nam và khổ tình nữ. Bấy giờ cô mới ra tay, một lần chính là đại chiêu, trực tiếp công bố mình đã có bạn trai cùng với nổi giận với tác phong bịa đặt thành thói của nhà báo.
Thẩm Hàm sùng bái lướt web, thật khí phách mà.
Dương Hy ngồi một bên giúp cậu giũa lại móng tay.
Giống như Phương Nhạc Cảnh có nói, trong giói này rất ít nghệ sĩ muốn công khai chuyện tình cảm, càng khỏi bàn đến đây lại là nữ nghệ sĩ. Cho nên khi đọc được bài đăng của Doãn Nhiên toàn thể cư dân mạng đều chấn động, biểu thị đây mới đúng là nữ Hán tử thật sự.
Sự kiện Bình Lạc vốn dĩ không phải phim thần tượng, Doãn Nhiên cũng không hề làm trái ước hẹn, cô không muốn đi theo con đường thần tượng nên đối với chuyện này nhà sản xuất và đạo diễn đều không cảm thấy là vấn đề gì lớn. Cuối cùng trọng điểm lại trở thành ‘tin tốt’ trong lời Phương Nhạc Cảnh, chẳng lẽ có bộ phim nào được xác định quay?
Đối với suy đoán như thủy triều của dân cư mạng, Phương Nhạc Cảnh và Doãn Nhiên đều giữ vững thái độ im lặng, mà dưới trang cá nhân của Thẩm Hàm cũng tràn đầy bình luận theo — fan trước sau như một dùng đồ ăn vặt lợi dụng, cầu Thẩm Hàm tiết lộ chút tin tức. Ở sau còn chơi trò gian trá đe dọa, nếu không nói sẽ phái mấy em gái mặc váy ngắn đi rù quyến Dương tiên sinh.
Đừng hèn hạ như vậy mà! Thẩm Hàm cấp tốc đứng lên, lại soạt một cái tụt quần ngủ.
Loại chuyện sắc | dụ này có ai giỏi bằng tui!
Nhưng loại chuyện đánh pháo mọi lúc mọi nơi như này đúng là không sảng khoái cho lắm…
Mười ngày không tính dài cũng chẳng phải ngắn, may mắn công việc ký hợp đồng xem như thuận lợi. Tám giờ tối hôm đó, đoàn phim và Nhạc Song cùng lúc công bố kế hoạch quay Sự kiện Bình Lạc và nam nữ chính.
Một hòn đá tạo nên ngàn đợt sóng, trên mạng nhanh chóng rối loạn. Có người mừng rỡ như điên, có kẻ lạnh mắt trào phúng, càng nhiều hơn cả là ồn ào ôm chân xem náo nhiệt. Từ khóa về bộ phim nhanh chóng leo bảng hotsearch, chỉ trong hai giờ đã vượt hơn một trăm bậc. Chưa kể đến Phương Nhạc Cảnh và Nhạc Sanh, chỉ riêng nữ chính đã tạo nên một trấn chiến đủ để dân tình tìm hiểu đến khí thế!
Casting đã kết thúc từ lâu nhưng các thí sinh vẫn có không ít fans, lần này các fans đều mặc áo may ô ra trận bày tỏ: Sự kiện Bình Lạc không quay thì không nói làm gì, nhưng bây giờ xác định muốn làm lại chọn nữ chính là người không tham gia cuộc thi, vậy so tài thi đấu chẳng phải là chuyện cười hay sao?
“Vì lúc tổ chức show chọn người không lường trước chuyện bị úp sọt thôi”, Thẩm Hàm ngồi xem tin tức, “Chẳng lẽ giữa chừng xảy ra chuyện không thể tìm người khác tới quay?”
Thành Tiểu Khuynh và Tiêu Mạt đều xảy ra chuyện, các thí sinh còn lại đều không thích hợp, tìm nữ chính mới không phải là chuyện đương nhiêu sao?
“Fans không quan tâm những điều đó”, Dương Hy giúp cậu lau mồ hôi, “Chẳng qua lúc này hướng dư luận đều đổ về đạo diễn Nhạc, chuyện tranh cãi như vậy không cần quá để tâm”.
Thẩm Hàm gật đầu, thò tay vào túi anh tìm kẹo bạc hà ăn.
Nhìn xem fans nhà mình này, moe muốn chảy máu! Lại lau mồ hồi lại ăn kẹo-ing.
Phim điện ảnh một tháng sau sẽ chính thức khởi máy tại thành điện ảnh. Thời gian trước đó vừa vặn là kỷ niệm sinh nhật Đông Hoàn truyền thông.
Đối với việc không thể cùng con dâu xuất hiện, bà Moli bày tỏ rất buồn bực.
“Nhạc Nhạc đi thảm đỏ với ai?”, bà hỏi.
“Không ai cả, em ấy đi một mình”, Nghiêm Khải nhanh chóng trả lời theo phong cách chuẩn mực, bằng không nhất định sẽ bị mẹ véo tai.
Bà Moli còn chưa hết hy vọng, thèm muốn định kéo tay con dâu.
“Vậy ba thì làm sao giờ?”, Nghiêm Khải nhẹ giọng hỏi.
“Kệ ông ta”.
Nghiêm Khải: …
“Bác gái”, Phương Nhạc Cảnh trên lầu gọi xuống, “Ăn cơm thôi”.
Moli lập tức tươi cười, hai người thân mật đi ăn cơm.
Nghiêm lão gia từ trong thư phòng nghe được động tĩnh đi ra, nghi ngờ hỏi:
“Ăn cơm không có phần chúng ta sao?”
Vì sao hai người kia lại đi trước như thế?
Nghiêm Khải nhún vai, biểu thị mình cũng rất vô tội.
Kỷ niệm thành lập của truyền thông Đông Hoàn hiển nhiên không thể đặt cùng tầm với công ty bình thường — ít nhất tinh quang rạng rỡ, hơn nữa không thiếu nhất là minh tinh. Chỉ là có một đoạn nhạc đệm, Thẩm Hàm trên đường đi vướng tai nạn liên hoàn nên đến muộn 1 giờ, vốn định chuần vào phòng khách, ai ngờ quờ quạng thế nào mà ngã lăn ra cửa, đổ bình hoa và mấy ly rượu đỏ, thành công cắt đứt cuộc nói chuyện của Boss trên sân khấu.
Truyền thông lia máy quay lại, Thẩm Hàm chỉ muốn khóc mất thôi, bên ngoài vẫn cúi người xin lỗi. Nghiêm Khải cười biểu thị không sao cả, Phương Nhạc Cảnh cũng tiễn lên kéo cậu ta khỏi màn ảnh.
“Tai nạn không có chuyện gì chứ?”, trước đó đã nhận được tin nhắn của Dương Hy, Phương Nhạc Cảnh nhỏ giọng hỏi.
“Tớ không sao, tai nạn không nghiêm trọng lắm, hình như chỉ có một chủ xe bị trày da”, Thẩm Hàm nói, “Cơ mà bị trễ giờ”.
“Vậy là tốt rồi”, Phương Nhạc Cảnh nói, “Được rồi, ban nãy cậu có giải thưởng, tớ giúp cậu lĩnh rồi”.
“Thật sao”, Thẩm Hàm kinh ngạc, “Thưởng gì?”
“Quảng cáo xuất sắc nhất năm”, Phương Nhạc Cảnh đưa cúp cho cậu ta, “Có người nói ngày đầu tiên quảng cáo phát sóng, sau khi bên truyền thông xem xong cũng không khỏi muốn đi mua khoai tây chiên vị dưa chuột cậu phát ngôn”.
Kẻ tham ăn một khi có kỹ năng cũng thật đáng nể.
Giải thưởng nội bộ công ty hiển nhiên không thể có giá trị như giải thưởng thường, mặc dù vậy thì số người tham dự cũng rất lớn. Nghiêm Khải mở phong bì ra nhìn thoáng qua, “Giải người mới xuất sắc nhất năm”.
“Nhạc Nhạc”, bên dưới vô số âm thanh đáp lại.
“Oaaa”, Thẩm Hàm nói nhỏ chỉ đủ để Phương Nhạc Cảnh nghe được, “Boss trao giải cho cậu kìa”.
“Nhạc Nhạc”, Nghiêm Khải vẫy phong bì, “Lên nhận thưởng”.
Phương Nhạc Cảnh bước lên sân khấu, ánh đèn tụ hội trên người cậu, dù không phải giải thưởng đầu tiên trước truyền thông mà chỉ là một chiếc cúp nhỏ cũng không khỏi khẩn trương.
“Sau này nỗ lực hơn nữa”, Nghiêm Khải đưa giấy chứng nhận và cúp tới.
“Cảm ơn”, Phương Nhạc Cảnh đưa tay nhận lấy.
Thẩm Hàm dưới đài tự biên tự diễn, “Chú rể có thể hôn cô dâu”.
Hình ảnh này dĩ nhiên không xuất hiện, vì thế một phút sau, Phương Nhạc Cảnh về lại chỗ ngồi.
Thẩm Hàm quay đầu nghiêm túc nhìn lại — các người sao lại không hôn lưỡi, thật là làm quần chúng nhân dân thất vọng.
Phương Nhạc Cảnh bình tĩnh đá cậu ta một cái.
“Nghiêm tổng định bao giờ giới thiệu phu nhân đây?”, bầu không khí nhẹ nhàng, thậm chí bên dưới có cánh truyền thông trêu ghẹo.
Thẩm Hàm một bên ăn cá, một bên làm mặt bí hiểm.
Nhân loại ngu xuẩn này.
Phu nhân đang trong tay ta.
Phương Nhạc Cảnh thật muốn gõ đầu cậu ta.
“Trong hai năm nữa”, Nghiêm Khải giơ ly rượu lên, cười nói, “Tôi rất nghiêm túc với đoạn tình cảm này nên mọi người có thể yên tâm, hai năm sau ra mắt nhất định cũng là tại đây”.
Khóe miệng Phương Nhạc Cảnh đọng ý cười, cúi đầu tiếp tục cắt beefsteak.
Moli ngồi ở bàn tròn cách đó không xa. Tiếng nhạc được chỉnh nhỏ đi, âm thanh xung quanh cũng trở nên rõ ràng hơn, Tống Kỳ cười khen trang sức phỉ thúy của bà đẹp, Moli lập tức nói trong nhà còn một bộ y hệt chuẩn bị tặng cho bà thông gia.
“Khụ khụ”, Phương Nhạc Cảnh bị sặc.
Thẩm Hàm đồng tình im lặng giúp cậu vỗ lưng.
“Nghiêm thái thái đúng là mẹ chồng tốt”, những người ngồi cùng bàn cũng lên tiếng tán thưởng.
“Bởi vì tôi có con dâu tốt”, rốt cuộc chọc đúng điểm nhạy cảm, skill máy hát của bà Moli bị mở ra, thao thao bất tuyệt nói đến sảng khoái, biết nấu cơm này, hiểu chuyện, lớn lên xinh đẹp giỏi giang, đúng là không có khuyết điểm! Mọi người ban đầu còn hứng thú nghe, sau lại thấy chán nhưng không thể ngắt lời, không thể làm gì khác là nghe tiếp, có điều vô cùng khốn khổ.
Phương Nhạc Cảnh ngồi phía sau đỏ mặt — từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng được ai khen nhiều như vậy, ngay cả mẹ ruột cũng chưa từng.
Thẩm Hàm ngồi bên cạnh lại nghe thật vui vẻ, mặt mày hớn hở không thôi, chỉ thiếu bưng rượu sang ngồi cùng nhóm mẹ chồng để nhiệt tình bắt chuyện.
Dương Hy đang xử lý chuyện tai nạn xe cô nên Thẩm Hàm cũng giúp anh nhận giải thưởng Người đại diện xuất sắc nhất luôn, còn chuyên nghiệp phát biểu cảm nghĩ. Có truyền thông đăng trực tiếp trên mạng, lập tức vô số fans ùa tới chuyển phát — giải thưởng của mình đều nhờ Nhạc Nhạc lãnh giùm, giải của Dương Hy lại tự lên nhận, kỹ xảo show ân ái thượng thừa như vậy, hoàn toàn chính là phúc hắc có được không!
“Xin hỏi Hàm Hàm có lời gì muốn nói với Dương Hy không?”, MC trêu ghẹo.
Thẩm Hàm ôm cúp suy nghĩ, sau đó nhìn về phía máy quay, “Cúp trong tay tôi, muốn lấy lại thì dùng đại tiệc đến chuộc!”
Fans xem live ôm mặt thét chói tai, điên cuồng @Dương Hy kêu anh về nhà dỗ Hàm Hàm.
Cả lũ vô cùng cấp bách.
- Hết chương 91-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT