Chín giờ sáng, Phùng Chử đúng giờ lái xe tới đón Phương Nhạc Cảnh, hơn nữa trong lòng rất thấp thỏm, sợ cậu còn tức giận. Không ngờ may mắn lần này điện thoại nhanh chóng được nghe, năm phút đồng hồ sau, Phương Nhạc Cảnh ngáp dài ngồi vào ghế lái phụ. “Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.” Phùng Chử nghiêm túc nhìn cậu.

“Sao vậy?” Phương Nhạc Cảnh chột dạ trong lòng.

“Tối hôm qua tôi gọi điện thoại cho cậu, vì sao lại không bắt máy?” Phùng Chử hỏi.

Phương Nhạc Cảnh dừng một chút, sau đó bình tĩnh nói. “Để chế độ im lặng nên không nghe thấy.”

Không ngờ là vì lý do này! Phùng Chử nghe vậy vừa bi phẫn vừa nhẹ nhàng thở ra, kề sát lại cho cậu xem quầng thâm mắt của mình. “Tôi nghĩ cậu tức giận, trằn trọc cả đêm cũng ngủ không ngon.”

Phương Nhạc Cảnh yên lặng cách hắn xa một chút. “Vì sao tôi lại phải tức giận?”

“Biết ngay là cậu còn chưa phát hiện.” Phùng Chử xoay người, lấy một cái túi giấy từ ghế phía sau. “Đây mới là đồ của cậu, ngày hôm qua tôi lấy lầm.” Sớm biết vậy đã không dùng cùng một loại túi giấy mà, thật sự là phi thường gạt người.

Phương Nhạc Cảnh tức ngực, anh không có chuyện gì vì sao phải dùng túi giống nhau như vậy để đựng hai vật hoàn toàn không liên quan đến nhau chứ. Có gì khác để làm không, có thể đáng tin hơn một chút được không!

“Nhưng mà túi giấy hôm qua đâu?” Phùng Chử hỏi. “Bên trong là thuốc của bác hai tôi, tôi phải mau chóng mang về.”

Ánh mắt Phương Nhạc Cảnh u oán. “Tôi đi lên lấy cho anh.”

“… Thật ra cũng không phải rất gấp, ngày mai đưa cho tôi cũng được.” Phùng Chử bị cậu nhìn đến mức phía sau lưng run lên, biểu tình này là muốn ăn thịt người sao.

“Sao lại quay trở lại?” Nghiêm Khải đang cầm áo khoác chuẩn bị đi ra ngoài, nhìn thấy cậu nên có chút ngoài ý muốn.

“Không có gì.” Phương Nhạc Cảnh vươn tay. “Hộp thuốc ngày hôm qua đâu? Phùng Chử đang đòi em.”

“Phốc.” Nghiêm Khải thực không phúc hậu cười ra tiếng.

“Nhanh lên.” Phương Nhạc Cảnh thúc giục.

Nghiêm Khải đem áo khoác để lại trên sô pha, sau đó ngồi xổm xuống thùng rác bên cạnh cẩn thận tìm.

Phương Nhạc Cảnh trợn mắt há hốc mồm.

Không ngờ lại thật sự ném đi…

Lòng dạ anh có thể nhỏ hơn được nữa hay không.

May mà bên trong thùng rác phòng khách rất sạch sẽ, chỉ có mấy tờ giấy viết hỏng cùng vỏ quả hạch, Nghiêm Khải lau hộp thuốc sạch sẽ, bỏ lại vào trong túi giấy rồi đưa cho cậu. “Được rồi.”

Phương Nhạc Cảnh cầm lấy túi giấy, xoay người yên lặng đi ra cửa. “Gặp lại anh sau.”

“Đợi đã.” Nghiêm Khải từ phía sau ôm lấy cậu, “Quà của anh đâu?”

Phương Nhạc Cảnh:…

“Hử?” Nghiêm Khải hiển nhiên không có ý định bỏ qua cho cậu.

“Không có.” Phương Nhạc Cảnh than thở.

“Không được.” Nghiêm Khải siết chặt hai tay, ngữ điệu có chút trẻ con. “Nếu không không cho em đi làm.”

Phương Nhạc Cảnh buồn cười. “Năm nay anh bao nhiêu tuổi.”

“Nói mấy tuổi thì mới có quà đây?” Nghiêm Khải xoay người cậu lại, rất là cố chấp.

“Còn để trong xe Phùng Chử.” Phương Nhạc Cảnh thỏa hiệp. “Buổi tối trở về sẽ đưa cho anh.”

“Được.” Nghiêm Khải cúi đầu kề sát vào đôi môi cậu.

Phương Nhạc Cảnh bình tĩnh đánh anh, quyết đoán xoay người chạy ra khỏi cửa.

Thật sự là quá vô tình mà.

Trong phòng nghỉ dành riêng cho nghệ sĩ ở công ty, Thẩm Hàm đang ôm iPad đọc tin mới.

“Sao hôm nay lại đến đây.” Phương Nhạc Cảnh ngồi bên cạnh cậu. “Không phải ngày mai còn có hoạt động sao.”

“Bay chuyến buổi chiều, tớ theo Dương Hi đến công ty trả phép.” Thẩm Hàm quay đầu nhìn cậu, quả thực vô cùng rạng rỡ.

Phương Nhạc Cảnh buồn bực. “Nhặt được tiền hả? Sao lại phấn khởi hạnh phúc thế?”

“Rất rõ ràng hả?” Thẩm Hàm hỏi.

Phương Nhạc Cảnh nắm lấy cằm cậu, yên lặng xoay qua trước gương. “Cậu cảm thấy sao?”

Nhìn gương mặt vui sướng trong gương kia, Thẩm Hàm lại cười rạng ngời hơn nữa. — Thật sự là nhịn không được mà, vô cùng phấn khích.

“Đến cùng là làm sao?” Phương Nhạc Cảnh cũng bị cậu làm cho hiếu kỳ.

“Chính là nhặt được tiền.” Thẩm Hàm thực nghiêm túc.

Phương Nhạc Cảnh một giây sau liền bác bỏ. “Nói thật.”



“Tạm thời không thể nói.” Thẩm Hàm che miệng lại.

Phương Nhạc Cảnh không nói gì nhìn cậu.

“Tớ đi chạy bộ một lát!” Thẩm Hàm vui vẻ đi vào phòng tập thể thao, phải xả cảm giác sung sướng quá mức ra ngoài một chút.

Nội tâm Phương Nhạc Cảnh phát ra cảm giác, cậu ta nhất định là trúng tà.                    

“Nhạc Nhạc.” Lý Tĩnh vừa lúc cũng có mặt tại công ty, “Có nghe được tin tức gì chưa?”

“Chẳng nghe được tin gì cả.” Phương Nhạc Cảnh nói xong lại suy đoán. “Có liên quan đến Hàm Hàm sao? Nhìn cậu ta hôm nay hình như rất vui vẻ.”

“Thẩm Hàm? Thật sự không biết.” Lý Tĩnh đưa cho cậu một chai nước. “Tôi đang nói về nữ chính của “Sự Kiện Bình Lạc”.”

“Quyết định rồi sao?” Phương Nhạc Cảnh hỏi. “Là ai?”

“Vẫn chưa quyết định.” Lý Tĩnh nói. “Tuy nhiên nghe nói đạo diễn Nhạc có ý muốn tổ chức cuộc thi để tuyển chọn người mới.”

“Làm lớn như vậy.” Phương Nhạc Cảnh có chút ngoài ý muốn.

“Ai biết được, tóm lại nhanh nhất cũng phải hai tháng sau mới bắt đầu quay.” Lý Tĩnh nói, “Đạo diễn Nhạc thực sự nghiêm túc đối với bộ phim này, tuy rằng tìm ra không ít nữ diễn viên, thử vai xong lại đều không hài lòng.”

Phương Nhạc Cảnh thật tâm nói. “Bây giờ tôi bắt đầu cảm giác vận khí của mình thật sự rất tốt.”

“Không đơn giản là vận khí, còn có thực lực.” Lý Tĩnh vỗ vỗ bờ vai của cậu. “Trong giới điện ảnh ngược lại không nên sốt ruột, có điều việc đại diện sản phẩm của cậu sẽ chính thức được mở rộng hàng loạt vào tuần tới, đến lúc đó sẽ phải đi tuyên truyền khắp toàn quốc. Tranh thủ hưởng thụ ngày nghỉ của tuần này đi, tôi lập tức phải đến toà soạn tạp chí ‘Vintage’, giúp cậu bàn về chuyện phỏng vấn.”

Phương Nhạc Cảnh gật đầu. “Cám ơn, vất vả cho anh.”

“Không cần khách khí.” Lý Tĩnh cười cười. “Có thể làm việc với cậu cũng là may mắn của tôi.” Những lời này của hắn là phát ra từ nội tâm, bất cứ một người đại diện nào trong giới này, đều sẽ hoan nghênh nghệ sĩ khiêm tốn kín đáo, tốc độ nổi tiếng rất nhanh nhưng lại không có tin xấu, gặp được chính là có phúc lợi. 

Buổi chiều chờ ở công ty cũng không có chuyện gì, vì thế Phương Nhạc Cảnh liền lái xe về nhà trước, như mọi khi mua này nọ chuẩn bị tự mình làm cơm, lại nhận được điện thoại của Nghiêm Khải, “Nhạc Nhạc.”

“Sao thế?” Phương Nhạc Cảnh xem xét túi đồ. “Em đang mua ngô và sườn lợn, anh có muốn ăn canh ngô sườn lợn không. Trong tủ lạnh còn nửa con gà, hôm nay cũng có thể hầm nó.”

Nghiêm Khải dừng một chút, sau đó nói. “Tối nay có lẽ anh không thể về ăn cơm.”

“Thật ư?” Phương Nhạc Cảnh nhíu mày. “Chuyện gì mà bận rộn như vậy.”

Nghiêm Khải nói. “Ba anh đột nhiên trở về.”

Phương Nhạc Cảnh nghe vậy cả người cứng ngắc lại một chút, “Không phải nói tháng sau sao?” Như thế nào nói trở về liền trở về, một chút chuẩn bị tâm lý cũng không có.

“Anh cũng không biết.” Ngữ điệu Nghiêm Khải bất đắc dĩ, “Nhưng bây giờ thật sự là đang ở cách vách.” Quả thực chính là từ trên trời giáng xuống.

Phương Nhạc Cảnh:…

Xin chào bác trai.

“Nhạc Nhạc?” Thấy cậu không nói lời nào, Nghiêm Khải thử kêu một câu. “Không tức giận chứ?”

“Sao lại giận được.” Phương Nhạc Cảnh nói. “Em chỉ là có chút ngoài ý muốn.”

“Đêm nay ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi, anh sẽ gọi lại cho em.” Nghiêm Khải nói.

“Được.” Phương Nhạc Cảnh ngoan ngoãn cúp điện thoại, sau đó cũng không còn tâm tình nấu cơm, rầu rĩ nằm sấp trên sô pha phòng khách. Tuy rằng lần này cũng không hẳn có thể công khai quan hệ với mọi người, nhưng vẫn cảm giác có chút khẩn trương!

Vươn tay lấy cái túi trên bàn qua, Phương Nhạc Cảnh đổ ra một cái hộp nhỏ, nắm trong lòng bàn tay, sau đó phát ra tiếng thở dài từ nội tâm.

Vẫn là không thể tặng cho anh.

“Ba.” Trong tòa nhà của công ty giải trí Thiên Hoàn, Nghiêm Khải bưng chén trà đặt trước mặt người đàn ông. “Sao trở về cũng không nói một tiếng, để con nói người đi đón ba.”

“Đưa người đến cho ba xem.” Cha Nghiêm nói trắng ra.

“Chuyện này tạm thời không cần sốt ruột.” Nghiêm Khải áp dụng chính sách kéo dài.

“Việc này còn không sốt ruột?” Ông nhíu mày.

“Ba mới về nước có một ngày.” Nghiêm Khải nói. “Chờ thêm vài ngày nữa lại nói.”

“Qua vài ngày là mấy ngày?” Cha Nghiêm hiển nhiên không chấp nhận câu trả lời có lệ như vậy.

“Không thì đợi sang năm?” Nghiêm Khải đề nghị.

Cha anh cả kinh đến mức lông mi đều dựng thẳng lên. “Sao con không nói luôn là mười năm sau đi.”

“Có thể sao?” Nghiêm Khải thành tâm nhìn ông.

“Con nói thử xem!” Cha Nghiêm thổi râu trừng mắt.

Đầu Nghiêm Khải đau muốn nứt ra.

Lần này phải đánh lừa thế nào cho qua được đây.

Bên trong công ty nhiều người phức tạp, hiển nhiên không phải là chỗ tốt để nói chuyện này, vì thế Nghiêm Khải nhanh chóng xử lý xong công việc rồi lái xe về nhà. Bởi vì bình thường đều có người giúp việc quét dọn cho nên trong nhà vẫn sạch sẽ chỉnh tề, nhìn không ra đã hơn một tháng không có ai ở đây.

“Chuyện yêu đương có gì mà phải giấu diếm!” Cha anh ngồi trên sô pha, bắt đầu chính thức thẩm vẫn. “Chẳng lẽ con quen người sao Hỏa?!”



Nghiêm Khải đưa cho ông một ly rượu bạc hà ướp lạnh, giọng điệu có chút vô lực. “Trí tưởng tượng của ba vẫn phong phú như vậy.”

“Nói đi.” Cha Nghiêm nói. “Bằng không lập tức theo ba về Mỹ.”

“Con đã trưởng thành lâu rồi.” Nghiêm Khải ngồi bên cạnh ông. “Cái kiểu uy hiếp muốn bắt con về nhà cấm túc này, chỉ có thể áp dụng vào mười năm trước.”

Thẳng thắn lại sắc bén, thật sự là không cho cha mình mặt mũi.



“Con tốt nhất suy xét cho rõ ràng.” Im lặng một lát, cha anh buông ly rượu. “Bây giờ mang người đến gặp ba và sau này mang đến gặp ba, hoàn toàn có hai hậu quả khác nhau.”

“Chiêu này so với cấm túc cũng không cao minh hơn là mấy.” Nghiêm Khải nhún vai, hiển nhiên không hề mắc câu.

Sắc mặt cha Nghiêm nhất thời trầm xuống.

“Ba.” Nghiêm Khải nhường nhịn. “Con cũng không còn nhỏ, làm việc sẽ không thể nào không biết chừng mực, đợi tới khi thích hợp con sẽ mang người về nhà, hiện tại mọi thứ vừa bắt đầu, nhất định phải cứng rắn náo loạn như vậy?”

Cha anh nghĩ nghĩ, mở ra một số điện thoại cầm điện thoại đưa cho anh.

Nghiêm Khải trầm mặc một chút. “Cho nên thật ra là mẹ con bắt ba trở về?”

Người kia bình tĩnh uống rượu, hiển nhiên không định trả lời cũng không định giúp anh.

Nghiêm Khải xoa xoa huyệt Thái Dương, gọi điện thoại qua.

Tuy rằng lúc này ở nước Mỹ đang là bốn năm giờ sáng, nhưng mà điện thoại vẫn nhanh chóng chuyển được, hơn nữa còn chuyển cho mẹ Nghiêm. Vài phút sau, một giọng nữ biếng nhác vang lên. “Alo.”

“Mẹ.” Nghiêm Khải đứng lên muốn đi ra ban công.

“Ngồi xuống!” Cha Nghiêm mặt không chút thay đổi. “Không được đi đâu hết, ngồi chỗ này nói.”

Nghiêm Khải đành phải ngồi trở lại.

“Chắc ba con vẫn chưa hỏi ra được gì rồi.” Còn chưa nói gì đã đoán được, đẳng cấp của mẹ Nghiêm quả nhiên vô cùng cao.

“Thật sự muốn cấp tốc náo loạn như vậy sao?” Nghiêm Khải tận lực làm dịu không khí, “Thật ra cũng không phải chuyện lớn gì, không bằng…”

“Không có không bằng gì hết.” Mẹ Nghiêm cắt ngang lời anh. “Có thể khiến con chính thức thừa nhận như vậy, mẹ đương nhiên muốn biết là người như thế nào.” Dừng một chút lại nói. “Ba con cũng rất muốn biết.”

Di động mở loa ngoài, cha Nghiêm mưa gió không sợ hãi ngồi một bên uống rượu, rõ ràng đã quen bị người ta lôi ra làm lá chắn.

Nghiêm Khải tính toán thời gian, sau đó nói. “Cho con thêm nửa năm nữa, nửa năm sau, con sẽ dẫn người sang Mỹ đón Giáng Sinh.”

“Vì sao còn phải thêm nửa năm?” Mẹ Nghiêm khó hiểu.

“Bởi vì bây giờ còn chưa phải là thời cơ tốt nhất.” Nghiêm Khải trả lời.

Mẹ Nghiêm oán giận. “Lý do của con có thể bớt có lệ một chút không.”

Nghiêm Khải thở dài, “Con thật sự rất để ý người đó, cho nên hi vọng có thể đợi đến thời điểm thích hợp nhất.”

Tay cha Nghiêm bưng ly rượu run một chút – nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên ông thấy con mình lo được lo mất thế này.

“Được rồi.” Sau khi suy xét một lát, mẹ Nghiêm nhượng bộ, “Thế nhưng có một vấn đề con không thể giấu diếm mẹ.”

“Cái gì?” Nghiêm Khải hỏi.

Mẹ Nghiêm nói, “Giới tính.” Thật sự là rất thẳng thắn.

Nghiêm Khải dừng một lát, “Giống như mẹ đoán vậy.”

Mẹ Nghiêm vô cùng lưu loát. “Mẹ đoán là một cô nàng ngực khủng.”

Nghiêm Khải một đường sống cũng không chừa. “Là nam.”

Cha anh nghe vậy biểu tình liền phức tạp, tâm tình còn phức tạp hơn – tuy rằng nhiều năm nay không phải không có manh mối, cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng hiển nhiên chính tai mình nghe con trai thừa nhận là hai chuyện khác nhau.

Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng vang loảng xoảng, hẳn là có thứ gì rơi xuống đất, ngay sau đó là tiếng một vật nặng nề ngã xuống.

Biểu tình Nghiêm Khải trầm trọng. “Giả vờ bất tỉnh cũng vô dụng, huống hồ chiêu này trước đây cũng không phải chưa từng dùng qua, có chuyện gì thì nói chuyện đàng hoàng, nếu không con sẽ cúp điện thoại.”

Cha Nghiêm quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, cố gắng nén cảm giác buồn cười lại, kỹ xảo uy nghiêm đặc thù.

Quả nhiên vẫn chỉ có đứa con này có thể làm chủ được mọi trường hợp mà…

____________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play