Thời gian diễn ra buổi lễ là ba giờ chiều. Là tác phẩm của đạo diễn Trương Cổ sau khi ông nhận chức lại, giới truyền thông hiển nhiên chú ý rất nhiều vào “Tâm Thứ”, đã đến phim trường từ rất sớm, ngay cả phóng viên tuần san không có được giấy mời cũng phái người đến, muốn xem thử có cơ hội bắt được tin tức có một không hai hay không.

Phòng Vip lấp lánh ánh đèn, ngoại trừ nhà sản xuất bộ phim, còn có rất nhiều khách mời đến dự. Đạo diễn Trương vốn có danh tiếng tốt trong giới, cho nên có không ít vị khách tai to mặt lớn tình nguyện ủng hộ cho ông. Thẩm Hàm và Phương Nhạc Cảnh ngồi ở một góc nhỏ giọng nói chuyện phiếm, quần áo của hai người đều được nhà tài trợ cung cấp, kiểu dáng giống nhau nhưng khác hoạ tiết, nhìn qua thật sự rất giống hai anh em.

Tuy rằng chỉ là lễ ra mắt, nhưng đúng ra mà nói, đây lại là lần đầu tiên Phương Nhạc Cảnh chính thức bước trên thảm đỏ. Đồng nghiệp nữ đi chung với cậu là bạn tốt của đạo diễn Trương, cũng là diễn viên của thế hệ trước, Xa Nhã Mai, mặc dù đã hơn năm mươi tuổi, nhưng vẫn có thể nhìn ra được khuôn mặt quyến rũ tuyệt đẹp năm đó. Lần này bà cố ý trở về từ nước ngoài, xem như cũng cho Trương Cổ mặt mũi.

“Đừng lo lắng.” Thời điểm đứng đợi lên sân khấu, Phương Nhạc Cảnh tựa hồ có chút khẩn trương, Xa Nhã Mai trêu ghẹo. “Đạo diễn Trương nói cậu rất thông minh, công phu cũng rất tốt, một lát nữa nếu tôi không cẩn thận bị ngã, cậu nhớ rõ phải giữ chặt tôi nha.”

“Cám ơn cô.” Phương Nhạc Cảnh cười cười, rất tôn kính với bà.

“Chuẩn bị tốt chưa?” Xa Nhã Mai hỏi cậu.

“Vâng.” Phương Nhạc Cảnh gật đầu, đồng thời hít sâu một hơi.

Sau khi đạo diễn và nhà sản xuất ra mắt, theo sát phía sau dĩ nhiên là nam chính số một Phương Nhạc Cảnh và khách quý số một Xa Nhã Mai. Hai người vừa mới bước chân lên thảm đỏ, đèn flash ở hiện trường cũng lập tức sáng lên liên tục. Mà đồng thời lúc nắm chặt máy ảnh, cơ hồ toàn bộ phóng viên đều có chút cảm thán, vừa vào nghề đã có thể bước trên thảm đỏ cùng với Ảnh hậu đời thứ nhất, loại vận may này chỉ sợ không thể tìm được lần thứ hai trong giới giải trí.

Vì phối hợp với chủ đề của bộ phim, hôm nay Xa Nhã Mai mặc một bộ lễ phục màu xanh của Trung Quốc, thêu phượng điểm rồng rất quý phái. Mà toàn thân Phương Nhạc Cảnh đều đồ của nhà tài trợ nổi tiếng cung cấp, cổ áo mơ hồ có một vài đường thêu tinh tế, càng tô điểm gương mặt tinh xảo của cậu. Dễ nhìn có dễ nhìn, cũng tuyệt đối rất đẹp mắt, nhưng phóng viên và khách mời ở hiện trường mơ hồ có một có âm thầm nghĩ. Với ngoại hình và khí chất như vậy, rõ ràng trái ngược với thiếu niên phản nghịch nổi loạn trong “Tâm thứ”, thật sự có thể diễn hay sao?

Nhưng đợi đến lúc bộ phim được chiếu, tất cả nghi ngờ này đều nhanh chóng tan thành mây khói. Tuy chỉ là một đoạn trailer tám phút, nhưng biểu hiện của Phương Nhạc Cảnh trong phim tuyệt đối là đáng khen thưởng, không chỉ cảm tình phong phú đúng chỗ, động tác võ thuật cũng lưu loát sinh động mây bay nước chảy, biểu tình lúc đánh người cũng hung dữ lại đẹp trai, hoàn toàn không giống Tề Thuỵ trước đây, để người ta có cảm giác bưu hãn dữ tợn, không giống vai chính diện. Mà biểu hiện của Thẩm Hàm so với những bộ phim trước đây, cũng đột phá không nhỏ. Một đoạn ngắn cuối phim là cảnh cậu độc thoại trong phòng bệnh, những lời thoại ngắn ngủi lại sâu sắc đánh động vào lòng người. Vì vậy lúc màn hình dừng lại, không ít người xem và giới truyền thông khẽ rơi nước mắt.

Tiếng vỗ tay kéo dài không thôi, tim của Phùng Chử cũng trở về lại vị trí, ở sau sân khấu hung hăng vỗ tay một chút. “Xong rồi!”

Dương Hi đứng bên cạnh cũng hạnh phúc không kém, khó được lúc lộ ra ý cười trên mặt trước người ngoài.

Lễ ra mắt tiến hành cực kỳ thuận lợi, gian đoạn cuối cùng là thời gian cho phóng viên đặt câu hỏi. Vì nể mặt mũi của đạo diễn Trương, câu hỏi của mọi người vẫn không quá sắc bén, nhưng vẫn có người nhắc tới chuyện Tề Thuỵ vì tranh đoạt vai chính phim “Tâm Thứ” mà không tiếc lái xe tông Thẩm Hàm, hơn nữa còn hỏi đạo diễn có ý kiến gì không.

“Chuyện này với tôi cũng rất đáng tiếc, nhưng mỗi người đều phải chịu trách nhiệm về lựa chọn của mình.” Đạo diễn Trương cười cười, trả lời rất khách quan. “Hi vọng cậu ta có thể nhận thức được sai lầm của mình, tương lai mới có được một cuộc sống tốt.”

“Vậy ngài làm thế nào mà khai quật được Nhạc Nhạc?” Lại có phóng viên hỏi.

“Có thể nói không?” Đạo diễn Trương quay đầu nhìn Phương Nhạc Cảnh. “Nội dung ước định lúc trước của chúng ta?”

“… Tất nhiên.” Phương Nhạc Cảnh gật đầu. Mặc dù hơi bất ngờ, nhưng trước mặt có nhiều phóng viên như vậy, cậu không thể lắc đầu cự tuyệt.

“Thật ra lúc Nhạc Nhạc chưa gia nhập giới giải trí, tôi đã cảm thấy cậu ta rất thích hợp để diễn vai Lâm Vũ.” Đạo diễn Trương nói. “Khi đó Thẩm Hàm đến thử vai, cậu ấy đến chơi cùng, sau đó bị tôi và phó đạo diễn Trình nhìn trúng.”

Quả nhiên mà! Truyền thông nhất thời cảm thán, nền tảng tốt đến mấy cũng không lấn át được, có những người trời sinh đã may mắn, cũng khó trách có nhiều Thiên Vương Thiên Hậu đều là đi theo bạn đến thử vai, kết quả bản thân mình lại được chọn.

“Lúc ấy tôi có ý khuyên cậu ấy nhận vai này, thế nhưng lại không ngoài ý muốn mà bị từ chối.” Đạo diễn Trương nói. “Cuối cùng vẫn là vì tai nạn giao thông kia của Hàm Hàm, Nhạc Nhạc mới quyết định nhận đề nghị của tôi.”

Truyền thông như thể lọt vào trong sương mù, hai chuyện này có quan hệ gì?

“Bởi vì tôi rất muốn diễn bộ phim điện ảnh này.” Thẩm Hàm cầm microphone nói tiếp. “Mà đạo Trương hứa nếu Nhạc Nhạc tham gia, ông ấy sẽ sửa kịch bản lại như kịch bản ban đầu, cũng là kịch bản tốt nhất kia, là bản mà mọi người được xem lúc nãy. Sẽ có hai nhân vật chính, chúng tôi diễn vai anh em.”

Truyền thông nhất thời có chút ồ lên, lúc trước chỉ cảm thấy Phương Nhạc Cảnh xuất hiện có chút đột ngột, không nghĩ tới lại có lý do ấn tượng như vậy, trình độ vòng vèo có thể so với tiểu thuyết, hôm nào viết ra một bài trên diễn đàn chắc chắn sẽ đông người xem.

Một vấn đề cuối cùng được đặt ra cho Phương Nhạc Cảnh, về lời đồn đãi “chỉ quay xong bộ phim ‘Tâm Thứ’ sẽ rời khỏi giới giải trí” có phải là sự thật hay không. Nếu là lời đồn, vậy tương lai cậu sẽ có tính toán gì.

“Chuyện tương lai còn chưa suy xét xong.” Phương Nhạc Cảnh cười cười. “Nhưng nếu hiện tại xem xong phim, mọi người mà thích, tôi sẽ nghĩ đến việc ở lại.”

Những lời này cũng trở thành tiêu đề của nhiều trang web vào ngày hôm sau, mà sau khi lễ ra mắt này chấm dứt, Phương Nhạc Cảnh cũng đăng trạng thái đầu tiên trên trang cá nhân. Chỉ có ba chữ đơn giản “Chào mọi người” và một tấm ảnh chụp, cảnh nền sau lưng là màn tuyết trắng, và nụ cười tươi ấm áp của cậu. Từ lúc cậu xuất hiện ở buổi họp báo tuyên bố bấm máy “Tâm Thứ”, người hâm mộ đã ngồi xổm kêu ca chờ đợi ở trang cá nhân trống rỗng, thật vất vả mới chờ được động tĩnh lần này, lại còn có cả một tấm ảnh chụp. Trong nháy mắt có một loại khoái cảm sau cơn mưa lại thấy được cầu vồng, lượt chia sẻ bắt đầu ùn ùn tăng lên, nhanh chóng nhảy lên vị trí thứ hai trên bảng tin tức. Tin đứng thứ nhất là bài viết về lễ ra mắt “Tâm Thứ”, trên thực tế vẫn là có liên quan đến cậu.

Nghiêm Khải nhìn tấm ảnh chụp kia mà thở dài. “Lúc trước chụp ảnh, còn tưởng rằng chỉ có một mình anh nhìn thấy.” Hiện tại tốt rồi, cả nước đều xem được.

Phương Nhạc Cạnh chôn mặt cọ cọ trong lòng anh, sau lễ ra mắt cậu phải đi tham dự tiệc tối, tuy chỉ uống mấy ly vang đỏ, nhưng mà vẫn có chút lười biếng.

“Mệt mỏi sao?” Nghiêm Khải vỗ vỗ lưng cậu. “Mệt thì ngủ sớm một chút đi.”

“Ừa.” Phương Nhạc Cảnh ngồi dậy.

“Anh giúp em tắm rửa nha?” Nghiêm Khải đề nghị.

Phương Nhạc Cảnh nhanh chóng cự tuyệt.

Nghiêm Khải tiếc nuối. “Sớm biết như vậy, nên sớm mua chuộc Thẩm Hàm, để em uống thêm vài ly nữa.” Sau đó mới dễ bắt nạt.

Phương Nhạc Cảnh dùng đệm dựa đánh anh, tự mình đi vào phòng tắm tắm rửa, sau đó trèo lên giường nhào vào lòng anh. “Ngày mai đã là đêm ba mươi rồi.”

“Ừ.” Nghiêm Khải gõ gõ mũi cậu. “Ngày đầu tiên chiếu phim, năm mới của em sẽ không an nhàn.”

“Đâu chỉ là không an nhàn, còn phải bay đi rất nhiều nơi.” Phương Nhạc Cảnh tựa vào ngực anh, “Toàn bộ tết âm lịch cũng sẽ không yên tĩnh.”

“Không muốn đi tuyên truyền?” Nghiêm Khải hỏi.

“Cũng không phải.” Phương Nhạc Cảnh ôm anh. “Tựa như anh nói, cũng là trải nghiệm khó có được.”

“Làm nghệ sĩ chính là như vậy, thời điểm tất cả mọi người được nghỉ ngơi, lại là lúc em bận rộn nhất.” Nghiêm Khải nói. “Quen rồi sẽ ổn.” Nghĩ nghĩ lại mở miệng. “Nếu không quen được, thì đừng làm nữa, về nhà quản tiền bạc cho anh.”

Phương Nhạc Cảnh bật cười, thò tay véo véo mặt anh.

“Sau khi tuyên truyền phim xong, công ty sẽ hoàn thành tất cả các hoạch định cho em.” Nghiêm Khải nói. “Bây giờ phải thảo luận một vấn đề quan trọng nhất.”

“Là chuyện gì?” Phương Nhạc Cảnh tò mò.

“Sau này em muốn ở đâu?” Nghiêm Khải xoa xoa đầu cậu. “Xung quanh chung cư hiện tại của em có quá nhiều quán bar, chắc chắn phải đổi sang nơi khác, đến Tây Hoa Nhã Cư thì thế nào?”

“Là ở đâu?” Phương Nhạc Cảnh chưa từng nghe qua địa phương này.

“Là một khu kiến trúc nhỏ mới xây ở thành Nam, rất yên tĩnh, giao thông cũng tiện lợi.” Nghiêm Khải nói. “Bảo vệ nghiêm mật, tỉ lệ bị quấy rối rất ít, hơn nữa cũng gần với nhà Phùng Chử.”

“Có rất nhiều nghệ sĩ ở đó sao?” Phương Nhạc Cảnh hỏi.

“Không nhiều.” Nghiêm Khải nói. “Nhưng đều là nghệ sĩ kỳ cựu.”

Phương Nhạc Cảnh nheo mắt lại.

“Anh có một căn nhà ở đó.” Trán Nghiêm Khải chạm vào trán cậu. “Tuy rằng không ai biết, nhưng nếu trực tiếp để em vào ở vẫn quá trắng trợn, cho nên đành phải thuê một căn ở dưới lầu. Cho dù bị phóng viên tạp chí chụp được, cũng có thể có lý do thuyết phục.”

“Giống như đang yêu đương vụng trộm vậy.” Phương Nhạc Cảnh cười ra tiếng.

“Hay chúng ta suy xét việc công khai một chút?” Nghiêm Khải hôn hôn cậu.

“Không cần.” Phương Nhạc Cảnh cự tuyệt.

Nghiêm Khải nhíu mày. “Sao ngay cả nghĩ cũng không nghĩ một chút vậy.”

“Em muốn tự mình xem thử, mọi chuyện sau này sẽ trở thành như thế nào.” Ánh mắt Phương Nhạc Cảnh rất nghiêm túc.

“Không cần anh giúp em?” Nghiêm Khải hỏi.

“Có thể sao?” Phương Nhạc Cảnh đối diện với anh.

“Anh sẽ an bài một đội ngũ có kinh nghiệm cho em.” Nghiêm Khải nhẹ véo mặt cậu. “Bọn họ sẽ giúp đỡ em. Anh cũng đáp ứng em, trong thời gian ngắn sẽ không tham dự vào bất cứ chuyện gì.”

“Ừa.” Phương Nhạc Cảnh ôm cổ anh. “Em sẽ cố gắng!”

“Chỉ cố gắng bên ngoài?” Nghiêm Khải cắn vành tai cậu. “Lúc nào mới ở trên giường… á, được được, anh không nói không nói, lỗ tai bị em kéo đứt rồi.”

Phương Nhạc Cảnh bình tĩnh buông tay ra, ôm gối đầu lăn về phía bên kia.

Nghiêm Khải thở dài trong lòng, sao lại chẳng có bộ dạng sắp chia lìa chút nào, rõ ràng nửa tháng tới cũng không được gặp nhau.

Phương Nhạc Cảnh thò tay tắt đèn đầu giường.

Nghiêm Khải ôm cậu từ phía sau, hôn một cái lại nhéo nhéo, sau đó được một tấc lại muốn tiến thêm một thước mà cởi bỏ nút áo ngủ của cậu.

Phương Nhạc Cảnh vốn muốn đuổi anh xuống giường, thế nhưng lại cảm giác sắp qua năm mới rồi, cũng không thể không cho anh chút an ủi nào… Vì thế tiếp tục giả chết.

Đại khái là nghĩ đến hai người sắp phải tách ra, lần này Nghiêm Khải ăn đậu hủ ăn đến dị thường tận chức tận trách, thế cho nên lúc bắt đầu Phương Nhạc Cảnh còn có chút khẩn trương, đến cuối cùng cả người cũng mơ hồ, cho dù bị anh nhìn thấy hết cả người cũng không muốn so đo. Đến cùng lúc nào mới được ngủ đây, thật mệt.

Không khí rất tốt, người dưới thân cũng thực ngoan, Nghiêm Khải do dự nhiều lần, lại chỉ… dùng tay giải quyết vấn đề. Nói chung lượng công việc vài ngày sau của Phương Nhạc Cảnh rất nhiều, cơ bản ngày nào cũng phải ngồi máy bay, anh cũng không nỡ làm chuyện gì quá đáng, đỡ phải khiến thân thể cậu không thoải mái, mang bệnh mà làm việc, người đau lòng vẫn chính là mình.

Màn đêm thâm trầm, Phương Nhạc Cảnh nằm trong lòng anh, ngủ vô cùng ngon ngọt.

Nghiêm Khải nhẹ nhàng nâng cánh tay cậu lên, kéo tấm chăn qua che lại bờ vai trần, động tác săn sóc lại dịu dàng.

 

Sáng sớm hôm sau, tại một ngôi nhà khác, Thẩm Hàm ôm chăn cọ cọ, sau đó dùng sức lười biếng duỗi eo, tiện tay cầm iPad bên cạnh lên muốn xem giờ, lại bị một tin tức tức hấp dẫn ánh mắt.

“Rời giường.” Dương Hi xuất hiện ở cửa.

“Anh đã đọc tin tức này chưa?” Thẩm Hàm lăn lông lốc ngồi dậy, đưa iPad cho hắn.

Dương Hi nhận lấy rồi nhìn lướt qua, sau đó hơi hơi nhíu mày.

Thật ra nội dung tin tức rất đơn giản, bảo rằng Vệ Dật sắp chấm dứt khoá học ở Canada, ít ngày nữa sẽ trở về giới giải trí, vân vân vũ vũ, cũng chẳng có tính kích động gì nhiều. Nhưng Dương Hi hiểu rõ ràng, đây là người mà Thẩm Hàm oán giận bậc nhất trong giới giải trí, trình độ phản cảm mặc dù ít hơn Tề Thuỵ, nhưng cũng chẳng thua kém bao nhiêu.

Vệ Dật và Thẩm Hàm debut cùng một lần, nhờ vào ngoại hình lóa mắt cử chỉ ưu nhã nên gã vẫn luôn nổi bật hơn Thẩm Hàm, làm cái gì cũng phải trội hơn. Nếu chỉ là như vậy thì chưa tính, vấn đề là gã còn thích đùa giỡn, xài thủ đoạn ra chiêu xấu, lúc ấy Thẩm Hàm là do một người đại diện khác giúp đỡ, đã phải chịu rất nhiều thua thiệt. May mắn sau này được Dương Hi tiếp nhận cậu, lại tham dự một bộ phim điện ảnh lớn nên nổi tiếng, mới triệt để khắc phục khó khăn. Nhưng cố tình sau đó, Vệ Dật lại nhẹ nhàng để lại một câu “việc học quan trọng”, tạm thời rời khỏi giới giải trí mà trở về Canada, lúc gần đi không quên tìm nhà truyền thông quen biết đá Thẩm Hàm một cú, làm một bài báo lớn với tiêu đề “Bởi vì Vệ Dật đi, cho nên Thẩm Hàm mới nổi.” Còn tìm thuỷ quân spam ở các trang web tạo thành bài viết hot nhất, muốn thiếu đạo đức bao nhiêu liền có thiếu đạo đức bấy nhiêu.

“Trở về làm cái gì.” Thẩm Hàm giận. “Phiền!”

“Phỏng chừng sẽ ký hợp đồng với Thiên Tế.” Dương Hi trả iPad lại. “Không cùng công ty với cậu.”

“Tôi đây cũng rất ghét hắn.” Thẩm Hàm khoanh chân ngồi trên giường, hiển nhiên lại nghĩ tới bi kịch lúc mới vào nghề.

“Giới này chính là như vậy, cậu không vùi dập người khác, nhưng không thể ngăn được người khác chà đạp cậu.” Dương Hi xoa xoa đầu cậu. “Chẳng qua với thủ đoạn của hắn, muốn ăn hiếp cậu, chỉ sợ là đùa với lửa thôi.”

“Nói đúng.” Thẩm Hàm gật đầu. “Bởi vì tôi có anh!”

“Không phải bởi vì có tôi, mà là vì cậu đã trưởng thành.” Dương Hi cười cười. “Nếu hắn an an phận phận thì thôi, còn nếu muốn dùng thủ đoạn, thì nhớ trả lại hắn gấp đôi.”

Thẩm Hàm hung hăng nắm chặt tay, quả thực không thể khí phách hơn.

“Nhưng mà tôi có cảm giác, nếu hắn vẫn luôn có loại tính cách này, lần này người hắn muốn tính kế, phỏng chừng không chỉ là cậu.” Dương Hi lấy quần áo cậu từ trong ngăn tủ ra. “Tóm lại cho dù từ ngoại hình khí chất hay con đường phát triển, kể cả trình độ trong giới, Nhạc Nhạc mới là người có khả năng cạnh tranh với hắn nhất.”

“Chúng ta sẽ nhắc nhở Nhạc Nhạc sớm một chút.” Thẩm Hàm ném áo ngủ qua một bên, căm giận nói. “Cả người Vệ Dật chất đầy âm mưu, quả thực chính là than tổ ong.” Nhất định phải chuẩn bị sớm một chút, tuyệt đối không thể chịu thiệt một lần nữa!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play