Sáng hôm sau thằng Quang đến lớp với niềm rạo rực khó tả, cảm giác giống hệt hồi nó mới thích Mai. Thâm tâm thằng Quang coi buổi chiều hôm qua là cột mốc đánh dấu mối quan hệ giữa nó với Mai đã chuyển qua giai đoạn mới, dù chuyển từ giai đoạn gì sang giai đoạn gì nó chẳng nói ra được. Nhưng Quang biết từ giờ nó và Mai sẽ không giống như xưa. Nó muốn xem hôm nay khi gặp mình Mai có phản ứng thế nào, có gì khác những ngày qua không. Nhưng thằng Quang đến lớp một lúc lâu vẫn chẳng thấy Mai đâu. Dù biết dạo này Mai thường đến muộn nhưng trong lòng nó không tránh khỏi cảm giác hồi hộp. Mãi đến khi gần truy bài Mai mới bước vào lớp. Vừa vào Mai lập tức nhìn về phía nó mỉm cười làm nó vội cười theo, đoạn cô bạn cúi xuống lục cái gì đó trong ba-lô rồi bước xuống bàn nó. Khi Mai đến gần hơn thằng Quang mới nhìn rõ Mai đang cầm trong tay một quả xoài to chín vàng, nó còn chưa hiểu đâu vào đâu Mai đã đưa quả xoài về phía nó và nói:
- Cho Quang này, hôm qua Quang bảo tớ không phần cho Quang, hôm nay tớ mang cho bạn quả to nhất vườn luôn.
Thằng Quang mừng lắm, hôm qua nó chỉ nói đùa bâng quơ không ngờ Mai để tâm như vậy, thế này quá đủ chứng minh trong lòng Mai có tên nó. Nó run run cảm động đang muốn cầm lấy, ai dè con Tình nãy giờ chém gió ở bàn bên kia đứng phắt dậy cướp lấy quả xoài trong tay Mai, giơ lên trước mặt nói:
- Ôi, một quả xoài này, quả xoài to bự.
Con này chắc bệnh quá, nó nói cứ như là lần đầu tiên nhìn thấy xoài. Thằng Quang điên máu lắm, định mở miệng đòi, lại nghe con Liên, lớp trưởng,ngồi ngay đấy nói:
- Mai, sao hôm nay mày lại mang xoài cho Quang, của bọn tao đâu? Mà hôm qua hai đứa hẹn đi chơi riêng với nhau hả?
Thằng Quang quay sang, giật mình nhận ra bao ánh mắt tò mò, nghi ngờ đang hướng về nó và cô bạn. Hóa ra nãy giờ hai đứa đã trở thành trung tâm chú ý mà không biết, cả mấy thằng con trai nãy giờ đứng ở ngoài cửa cũng ghé đầu nhìn vào. Nó bỗng hơi run, tự nhiên nó có cảm giác chuyện mình thích Mai đã bị cả lớp phát hiện, đang muốn giải thích nhưng Mai đã nói hộ nó:
- Thì tại hôm qua Quang đi chợ Xuân La gặp tao đang bán xoài ở đó nên đưa tao về. Quang bảo thích ăn xoài mà hôm qua tao bán hết rồi nên hôm nay tao mang lên cho bạn ấy một quả, thế thôi. Chúng mày muốn ăn á, xuống nhà tao mà hái, đừng tưởng bở tao mang lên cho.
Mai nhún vai trả lời đứa bạn. Không biết lúc ấy Mai có hồi hộp như nó không nhưng nếu có mà Mai vẫn đối đáp trôi chảy như vậy thì nó thật sự phục bạn quá. Sau này nghĩ lại thằng Quang chẳng hiểu vì sao khi ấy nó phải sợ; Mai đi chợ, nó gặp Mai và đưa về, Mai muốn cảm ơn nên mang xoài tặng nó, chỉ vậy thôi, có gì to tát đâu. Thế mà khi ấy thằng Quang tưởng như cả lớp đã biết mối thâm tình nó dành cho Mai. Nhưng nghĩ kỹ nó thấy hơi buồn. Phải chăng Mai tỉnh khô như vậy vì thực sự Mai chẳng có tình cảm gì với nó, phải vậy chăng?
Liên vẫn nhìn Mai với ánh mắt nghi ngờ hỏi lại:
- Chỉ thế thôi
Mai nhún vai:
- Chỉ thế thôi.
Con Liên lúc này mới chuyển ánh mắt từ Mai sang quả xoài, nói tiếp:
- Thôi được tao tạm tin mày, nhưng để phạt mày tội không mang xoài cho bọn tao, tao quyết định tịch thu quả xoài này, bổ cho cả lớp ăn, mày có ý kiến gì không?
Ý kiến gì nữa, lớp trưởng nói thế là mọi chuyện coi như xong. Mai nhìn thằng Quang cười bất lực, thằng Quang chỉ biết cười lại chứ biết làm sao. Câu chuyện kết thúc bằng việc con Tình lăng xăng đi tìm dụng cụ gọt xoài. Mà công nhận bọn con gái này tài thật, chúng nó kiếm mãi mới được một cái lưỡi lam thế mà vẫn gọt vỏ được quả xoài, bổ ra những miếng nhỏ bằng nhau chằn chặn. Con gái đúng là đứa nào đứa nấy đều có năng khiếu về đường ăn uống. Rồi bọn nó chia nhau, quả xoài khá to nên đứa nào muốn ăn đều được một phần, dù nhỏ thôi. Bọn nó chia cho cả thằng Quang nhưng tất nhiên thằng Quang không ăn, nhìn quả xoài Mai vốn dành riêng cho mình bị chia năm xẻ bảy nó còn lòng dạ nào ăn với chả uống. Điều lạ là con Quyên cũng không ăn. Từ ngày biết con Quyên đây là lần đầu tiên thằng Quang thấy nó chê đồ ăn, nhất là khi mấy đứa bạn xung quanh đang nhai ngấu nghiến món đồ ăn ấy. "Chắc nó không thích xoài", thằng Quang nghĩ bụng. Quay lại nhìn mấy đứa con gái đang túm tụm ăn uống, thằng Quang càng tiếc đứt ruột, lời cảm ơn của Mai với nó không ngờ chui tọt vào bụng lũ bạn như vậy. Trong khi nó thậm chí chưa được chạm vào quả xoài. Đang khó chịu chợt nó nghe tiếng con Quyên:
- Tiếc nhỉ.
- Lại chẳng tiếc.
Thằng Quang cau có đáp.
- Tiếc quả xoài hay tiếc người cho xoài?
Con Quyên hỏi tiếp.
Thằng Quang nghe vậy quay phắt sang nhìn bạn, thấy con Quyên đang nhìn nó với ánh mắt tinh quái. Nó hơi giật mình, tự hỏi nãy giờ mình có sơ hở gì khiến con bạn chú ý chăng? Nó thấy không phải, nãy giờ nó vẫn cư xử bình thường, cả Mai nữa, đâu có gì khác lạ khiến người khác để ý. Những ý nghĩ ấy lướt nhanh qua đầu thằng Quang, sau đó nó thầm hít sâu một hơi nhìn con Quyên nói:
- Hỏi lạ. Đương nhiên tiếc quả xoài, nhìn ngon lành thế kia. Mai có ăn được đâu mà tiếc.
Con Quyên nghe thằng Quang nói thế vẫn lom lom nhìn thẳng mặt thằng bạn như muốn tìm kiếm xem trên gương mặt hết sức bình thản kia có chút giả trá nào không. Sau một hồi dò xét có vẻ như chẳng tìm thấy chút gì khả nghi, con Quyên nhún vai quay lại với quyển vở trước mặt nhưng trước khi quay đi còn nói:
- Ai biết, Mai không ăn được nhưng nhớ được, thương được.
Thằng Quang nghe xong điếng người, may cho thằng Quang, con Quyên đã quay sang chỗ khác, nếu không nó sẽ dễ dàng nhận ra sau khi nó nói câu ấy mặt thằng bạn ngồi cạnh có phần tái đi. Thằng Quang yếu ớt đáp:
- Bà này nói gì lạ thế.
Nhưngkhông thấy con Quyên trả lời, con bạn này lại chú tâm vào quyển sách trước mặt. Thằng Quang lúc ấy mới thở phào một hơi, trong lòng tiếp tục tự hỏi phải chăng mình đã để lộ sơ hở để người ngoài nhận thấy, hay con Quyên đã nhìn ra điều gì đó ở Mai. Sau một hồi suy nghĩ thằng Quang vẫn không tìm ra được câu trả lời, nên nó tự trấn an chắc con bạn này chỉ mới nghi ngờ và đang thăm dò thôi. Nó tự nhắc lần sau phải cẩn thận hơn mới được, nếu con Quyên biết gì sợ rằng hôm sau cả trường đã biết. Nó không muốn chuyện tình cảm của mình trở thành đề tài bàn tán của cả trường đâu. Dù gần đây con Quyên ít nói, ít soi mói hơn xưa nhiều, nhưng cẩn thận chưa bao giờ thừa cả.
Nhắc tới vụ này thằng Quang mới thấy lạ. Từ đầu năm học con Quyên bỗng dưng ít nói hơn hẳn. Chẳng thấy nó hào hứng tám chuyện trường lớp, bạn bè hay mang bánh kẹo, hoa quả lên lớp ăn nhiều như trước, mấy tháng gần đây dừng hẳn làm thằng Quang không khỏi tiếc nuối vì không còn kẹo bạc hà ăn nhiều thả ga nữa. Cả khi thằng Quang quay bài cho bọn con gái chép xong, con bạn cũng không đưa kẹo ra như thỏa thuận trước kia. Có lần nó nhắc đến chuyện này, con Quyên đáp tỉnh bơ:
- Ông không quay thì thôi, tất cả cùng ăn trứng đâu phải riêng gì tôi.
Thằng Quang nghe vậy dù bực mình nhưng đành ngậm tăm. Từ ngày lên lớp mười hai, hai đưa Hiền, Tuyết, noi theo gương thằng Quang, chỉ học ba môn thuộc khối thi của bọn nó thôi còn lại bỏ cả. Thế nên dù sử, địa không phải lo nhưng các môn khác cả bốn miệng ăn đều phải trông chờ vào tài quay cóp của thằng Quang. Thằng Quang không quay thì thằng Quang chết trước. Con Quyên biết vậy nên đem hiệp ước ngày xưa vứt vào xọt rác, thằng Quang đành phải chịu. Nhưng thằng Quang chẳng để ý chuyện đó, bây giờ là năm cuối cấp, các thầy cô biết chúng nó phải lo hai kỳ thi phía trước nên không khó khăn như xưa, việc quay cóp dễ dàng hơn nhiều. Nó chẳng ngại quay bài, nó chỉ thấy lạ vì con Quyên thay đổi nhiều quá. Không tám chuyện, không ăn quà, không khoái quay cóp. Thằng Quang đã mất mấy hôm suy nghĩ xem lý do gì khiến con bạn mình thay đổi. Đương nhiên nó không dám trực tiếp hỏi thân chủ, sau cùng nó đưa ra kết luận sự thay đổi này đến từ việc con bạn mình đã… lớn. Chứ còn gì, bạn nó đã mười tám tuổi, như ngày xưa đã lấy chồng từ lâu. Con Quyên đương nhiên chưa muốn lấy chồng và chưa thể lấy chồng nhưng rõ ràng nó không như trước kia, đã ra dáng thiếu nữ lắm. Con gái thường trưởng thành sớm hơn con trai mà. Vì lớn rồi nên con Quyên hết khoái mấy trò trước kia vốn được nó đam mê. Đôi lúc thằng Quang nghĩ bạn mình thay đổi như vậy là để gây ấn tượng với một anh chàng nào đó, giống như nó đã từng thay đổi để gây ấn tượng với Mai. Càng nghĩ thằng Quang càng thấy khả năng này rất cao. Nhưng thôi đây là chuyện của con Quyên, sau khi đã nghĩ thông, nó liền đem chuyện này bỏ ra khỏi đầu và không kể lể, thảo luận với ai cả. Dù vậy các cụ vẫn nói "giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời". Con Quyên có thay đổi thế nào, bản tính nói nhiều, buôn chuyện của nó khó mà mất sạch được. Nếu nó biết thằng Quang thích Mai chỉ sợ hôm sau cả trường không ai không biết. Thế nên từ khi con Quyên nói mấy câu thăm dò trên, thằng Quang lo đến mất ngủ. Nó dặn mình phải luôn luôn đề phòng tránh mọi cạm bẫy của đối thủ. May là từ sau hôm đó không thấy con bạn nhắc gì đến chuyện ấy nữa, trong lớp không thấy lời ong tiếng ve gì xuất hiện. "Chắc con Quyên chưa biết gì đâu", mấy ngày sau thằng Quang thở phào, tự trấn an như vậy.
Kể từ buổi chiều gặp Mai, thái độ của thằng Quang với việc đi chợ thay mẹ trở nên khác hẳn. Nếu trước kia là miễn cưỡng thì bây giờ là tình nguyện, nếu trước kia là ngán ngẩm thì bây giờ là mong chờ, thậm chí vô cùng mong chờ. Có lần vì thương con trai đang vất vả ôn thi mà ngày ngày vẫn phải đi chợ thay mẹ, vào một buổi chiều, mẹ thằng Quang nói với con trai:
- Tí nữa để mẹ đi chợ cho, mày cứ ở nhà ôn bài. Chân mẹ dạo này đỡ nhiều rồi.
Bà tưởng thằng con mình nghe vậy sẽ thích lắm, ai dè vừa nghe xong thằng Quang đã nhảy dựng lên:
- Không được, không được, cứ để đấy con đi cho.
Rồi nhận thấy ánh mắt ngỡ ngàng của mẹ mình, thằng Quanggãi đầu nói với vẻ ngượng ngập:
- Mẹ cứ nghỉ thêm cho khỏi hẳn, bây giờ đi lỡ chân lại chảy máu thì sao. Cứ để con đi cho, coi như nghỉ xả hơi giữa giờ ấy mà.
Mẹ thằng Quang nghe vậy liền không nói gì thêm, nhưng trong lòng bà cảm động lắm. Bà nghĩ thầm: "Thằng này được cái càng lớn càng thương mẹ.” Tội nghiệp. Không hiểu nếu mẹ thằng Quang biết thằng con bà ngày ngày cần cù đi chợ chẳng phải vì thương bà mà vì thương người khác, bà sẽ cảm thấy thế nào? Chắc bà sẽ buồn lắm.
Nhưng kể từ hôm đầu tiên gặp Mai dù sau đó không ngày nào thằng Quang không xuống chợ song nó chỉ gặp Mai thêm hai lần, tất nhiên hễ gặp là nó đưa bạn về. Trong hai buổi hiếm hoi đó, thằng Quang đã khéo léo dò hỏi xem Mai đi chợ vào những ngày cụ thể nào, và câu trả lời làm nó hoàn toàn thất vọng. Hóa ra chính Mai chẳng biết được hôm nào mình sẽ đi chợ. Theo lời Mai nói hôm nào thấy xoài chín nhiều và mình thu xếp được việc nhà, khoảng hai rưỡi chiều Mai sẽ đi nhờ chị Xuyến xuống Xuân La bán xoài, chứ chẳng hề có lịch cụ thể gì hết. Thằng Quang nghe xong thầm thở dài buồn bã. Nó buồn không phải vì nó không biết được lịch của Mai để mà xếp lịch của mình, nó buồn vì cứ như Mai trả lời thì chỉ thỉnh thoảng Mai mới xuống Xuân La thôi, nghĩa là chỉ thỉnh thoảng nó mới được đưa Mai về. Chứ thời khóa biểu của thằng Quang dạo này ngày nào chẳng như ngày nào, dù có gặp Mai hay không, chiều đến nó vẫn sẽ xuống chợ thay mẹ, chân mẹ nó thế sao để bà đi được. Nó không dám nhận mình ngoan nhưng chắc chắn đâu phải đứa bất hiếu chỉ biết có tình yêu đâu.
Điều an ủi cho nó là trừ hôm đầu tiên, hai lần sau Mai đều dúi cho nó một túi xoài đem về. Sau đợt trước có vẻ Mai hiểu bạn mình sẽ chẳng còn hột xoài để gặm nếu mình mang đến lớp. Thằng Quang vốn không thích xoài nhưng xoài Mai cho phải khác chứ, nó từ chối lấy lệ mấy câu nhưng cô bạn ép quá nên "đành" phải nhận. Nó mang về để trên bàn học ngắm cả buổi chiều, mãi đến tối mới tiếc nuối đưa cho mẹ bổ, dù sao hoa quả đâu để lâu quá được. Mẹ thằng Quang hỏi xoài lấy ở đâu, nó đáp bừa xuống chợ gặp đứa bạn bán xoài nên được cho mấy quả. Đương nhiên nó dấu nhẹm việc mình chạy xe hơn chục cây số để đưa đứa bạn ấy về tận nhà, không phải nó sợ mẹ cản nhưng với nó đây là việc riêng, nó không muốn mẹ biết. Mẹ thằng Quang vừa ăn vừa tấm tắc khen ngon làm thằng con sướng rơn, cứ như xoài này do chính tay nó trồng vậy. Tình yêu đôi khi kỳ lạ như vậy đấy.
Mọi việc rất suôn sẻ nhưng vẫn có điều làm thằng Quang lấn cấn, đó chính là lá thư tình vẫn nằm trong cặp nó bấy lâu nay. Những lần đưa Mai về sau lần gặp đầu tiên, lần nào lần nấy thằng Quang đều thủ sẵn lá thư trong túi quần ngố, và bao lần trong hai dịp đưa Mai về thằng Quang định đưa thư cho bạn nhưng cuối cùng nó vẫn không làm được. Không hiểu sao dù chắc mẩm Mai có cảm tình với mình nhưng nó vẫn không dám đưa bức tâm thư. Hình như thâm tâm thằng Quang vẫn sợ, sợ rằng Mai không thích nó. Nếu Mai không thích nó thì khi nhận được thư, biết đâu đấy, Mai sẽ thay đổi thái độ với nó để nó khỏi hiểu lầm, khỏi mơ mộng. Và khi ấy Mai sẽ không để nó đưa về mỗi khi Mai đi chợ Xuân La, có nghĩa là nó không có dịp đi riêng với Mai nữa, gặp nó trên trường Mai cũng dửng dưng coi như người xa lạ... Mai làm như vậy không phải vì Mai ghét nó, mà là để chứng tỏ cô bạn không có tình cảm gì với nó cả. Vô số khả năng được thằng Quang nghĩ ra, lạ là tất cả những khả năng ấy đều có kết thúc buồn cho khổ chủ, vì thế nó vẫn cứ chần chừ chưa dám gửi lá thư. Mỗi lần định đưa thư, thằng Quang lại nghĩ: "Thôi để sau, còn nhiều dịp mà.” Vậy nên bây giờ lá thư tình vẫn ngoan ngoãn nằm yên trong cặp nó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT