Chị Từ đem đồ của Chu Kiều Kiều sửa sang xong, anh trai kính đen liền lái chiếc QQ giúp Chu Kiều Kiều để đồ ở cốp xe.
Chu Kiều Kiều nhìn chằm chằm chiếc QQ của hắn hỏi: "Xe này đắt không?"
Kết toán với chị Từ xong, anh trai kính đen vừa mở cửa vừa nói: "Rất tiện nghi."
Chu Kiều Kiều lên xe, sờ ghế da nói: "Tiện nghi à? Ha ha..." Hỏi xong, Chu Kiều Kiều đột nhiên cười vui vẻ. Khởi động xe, anh trai kính đen run rẩy nổi hết da gà hỏi cô: "Cô cười cái gì?"
"Nghĩ tới, tôi có phải cũng nên mua một chiếc, như vậy có thể thuê phòng tiện nghi một chút ở, địa điểm làm việc xa một chút cũng không vấn đề." Chu Kiều Kiều nói nhỏ, đi làm ngược lại dễ dàng, chính là tiêu tiền đau lòng. Ở phòng xa lớn thoải mái, giao thông công cộng cũng không dễ dàng, chính là xa, mệt."
Anh trai kính đen phun một ngụm máu, không biết nói gì quát: "Cô lái xe sao không tính đến tiền dầu!!! Đem tiền dầu đi thuê nhà không phair có thể thuê nhà tốt hơn sao?"
Chu Kiều KIều sửng sốt, chớp mắt nhìn anh trai kính đen, sau đó vui vẻ hiểu ra nói: "Đúng rồi nhỉ, đúng nha!"
"Ai!" Anh trai kính đen thở dài nói: "Tôi tức giận cùng một cô ngốc làm gì chứ."
Chu Kiều Kiều cũng không thèm để ý bị mắng ngốc, cô từ nhỏ đã bị mọi người nói ngốc. Kỳ thật, cô chỉ là chậm chạp một chút, khi còn nhỏ liền mắng cô là chậm như rùa. Đầu óc cũng không linh hoạt, nhưng năm đó thi đại học, điểm thi toán của cô còn gây áp lực cho Chu Tinh Tinh đấy! Cô tới giờ vẫn cảm thấy toán học là môn khó nhất, giờ cô vẫn chưa hết đắc ý đâu.
"Đúng rồi, anh trai kính đen, anh tên gì vậy?" Chu Kiều Kiều nghĩ, cô bị thương nằm viện đến lúc xuất viện, có chuyện gì đều là anh trai kính đen đến xử lí. Kết quả, đến giờ cô vẫn chưa biết anh trai kính đen tên gì? Chuyện này đúng thật không ổn.
Lại cân nhắc, nhiều năm như vậy, ngược lại anh trai kính đen là người đối xử với cô tốt nhất.
Mẹ cô mất, cha không thương mẹ kế không yêu cô cũng đã nhiều năm, lên đại học sinh hoạt phí một tháng 300 đồng mà không thể hòa đồng với bạn học, đây cũng chính là bị mọi người khinh thường đi! Chung quy, cũng không ai nguyện ý cùng một người tính toán chi ly qua lại, mà Chu Kiều Kiều cũng không muốn biến bản thân thành người bị người khác chán ghét nên tự tách mình khỏi bạn bè.
Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, xui xẻo lớn, nhỏ luôn theo cô không dứt, nếu không phải Chu Kiều Kiều chậm chạp không linh hoạt, người bình thường thật không có khả năng kiên trì.
Lần này nằm viện, rõ ràng là Chu Hùng Hùng gây họa, nhưng thực tế, đừng nói tới mẹ con Chu Hùng Hùng ngay cả cha cô cũng chưa từng đến thăm cô.
Nghĩ như vậy, cô càng thêm cảm kích với anh trai kính đen, tan tầm anh lại đến thăm cô, không để cô ở bệnh viện một mình buồn tẻ.
Anh trai kính đen cũng bị Chu Kiều Kiều hỏi đến sửng sốt, hai người là bèo nước gặp nhau, đưa cô về nhà họ có khi cả đời cũng không gặp lại.
"Thiệu Khải." Tuy nghĩ như vậy nhưng Thiệu Khải vẫn trả lời cô.
Chu Kiều Kiều vui vẻ cười nói: "Cám ơn anh đã đi đón tôi nhé!" Cô đưa tay sờ đầu tóc của mình, vải thưa trên đầu đã đổi thành băng gạc, trái một, pahir một, còn lại là phần không có tóc. Nếu không có tóc còn chưa nói đến, xung quanh đầu Chu Kiều Kiều có một vong tóc, vì thế nhìn càng xấu.
Thiệu Khải: "... Tôi bảo, cô có muốn đi mua một cái mũ không?"
Chu Kiều Kiều nhìn Thiệu Khải một chút, cảm thấy anh ta rất ngốc, nói: "Giữa ngày hè, vết thương của tôi vừa cắt chỉ, anh còn muốn tôi đội mũ? Chúng ta mặc kệ nó đi!"
Thiệu Khải thở dài thật sâu, cũng hiểu được vấn đề mình vừa hỏi rất ngốc, nhưng đề nghị này của anh là dựa trên suy nghĩ cho cô. Đại khái, trong mắt người bình thường, cô là đứa ngốc. Ở trong mắt cô, anh là người bình thường không thông minh hơn chỗ nào đi!
Chu Kiều Kiều xoa toc của mình, buồn rầu nói: "Anh không cần lo lắng, tôi trở về đem cạo nốt chỗ tóc còn lại, ai, không biết bao giờ tóc tôi mới dài trở lại."
Triệu Khải chỉ có thể an ủi nói: "Rất nhanh."
Chu Kiều Kiều chỉ đường, dẫn Triệu Khải tới nhà của mình, Triệu Khải lái từ nội thành ra ngoại thành, không biết nói gì hơn: "Cô đi làm, mấy giờ thức dậy vậy?"
Chu Kiều Kiều liền nói: "Trước kia ở nội thành đi làm được công ty bao ở, lần trước bị xe đụng phải sau đó công ty cho nghỉ việc rồi."
Triệu Khải sửng sốt, hỏi: "Cô bị xe đụng trúng?"
"Đúng vậy! Cả người bị đụng bay thế nhưng lại không có việc gì lớn, ha ha ha ha..." Nói xong cô lại đắc ý cười to.
Triệu Khải: "... Không phải chứ, thế tài xế kia đâu?"
"Chạy, tôi khong có tiền nên phải đến nhà chú vay." Chu Kiều Kiều khoát tay, Triệu Khải thấy cô thật đáng thương, mới ra lại vào bệnh viện, nhưng mang hành lý lên không bị ngã xuống lầu chứ? Vì thế, anh giúp Chu Kiều Kiều mang hành lý lên lầu, Chu Kiều Kiều cảm động muốn khóc, nói muốn mời anh muốn trà sữa, anh không đồng ý.
Chu Kiều Kiều ở nhà hai ngày, đầu tiên là đi cạo tóc, sau đó mua mũ rơm đi biển cho đầu thông thoáng mất 40 đồng, nhìn còn rất thời trang.
Vì đội mũ này, cô mặc váy in hoa dài. Co nhìn trái nhìn phải, ẩm thấy mặc nyuw này đi Ngự Dao đòi nợ cũng rất thời trang.
Vì thế cô tràn đầy tin tưởng đi trạm xe buýt.
Đừng nhìn cô thuê nhà xa, vị trí thật tốt. Xuống lầu là trạm xe buýt, phía sau chính là chợ, đối diện trạm xe buýt là siêu thị lớn. Nói chung, nếu không phải tìm việc ở nội thành, ở tại đây sinh hoạt cũng rất tốt.
Đi xe buýt, trên xe không có nhiều người. Ban đầu không ai chú ý tới cô, rất nhanh có người phát hiện cô không có tóc liền vụng trộm nhìn cô.
Chu Kiều Kiều bị nhìn phiền, trừng mắt với bọn họ.
Kết quả, những người đó không thấy ngại ngùng mà càng nhìn thêm, thậm chí có hai người lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Chu Kiều Kiều xấu hổ, vội vàng kéo mũ xuống, xe đến bến cô lập tức chạy xuống.
Chu Kiều Kiều ở xa, qua một bến cũng mới đến nọi thành, cô đổi tuyến xe một lần nữa. Đi một giờ mới đến trạm xe buýt ở Ngự Dao.
Chu Kiều Kiều lên xe dưới ánh nhìn của mọi người, chuyển qua trạm xe buýt tiếp, đi bộ một trăm mét ở quảng trường, cuối cùng cô cũng đứng dưới lầu của giải trí Ngự Dao. Đè lại mũ rơm bị gió thổi, cô ngảng đầu nhìn tòa nhà mấy chục tầng, cười nhẹ.
Còn chưa khiếp sợ xong, không biết cánh tay trái đụng phải ai. Chu Kiều Kiều ai u một tiếng, bị đụng lảo đảo hai bước, trực tiếp ngã vào lồng ngực người đàn ông.
Chu Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy người đàn ông tuấn lãng đến mức động tâm.
Hắn cau mày nhìn Chu Kiều Kiều, chỉ thấy Chu Kiều Kiều mấp máy môi hai lần, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Hôm qua anh thức đêm sao?"Quầng thâm mắt này...
Nghiêm Úy: "..."----
Tác giả có lời muốn nói: nam nữ chính đã gặp mặt, thật đáng mừng...
Mau ném vote cho editor nào các tiểu thiên sứ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT