Edit: Sherry

Chu Kiều Kiều chớp đôi mắt tô tròn, không hiểu thao tác này có ý gì?

Nghiêm Úy cũng không để cô tự hỏi quá nhiều, nắm tay Chu Kiều Kiều đi xuống xe. Lối vào của tiểu khu có một cửa hàng tiện lợi, Chu Kiều Kiều vào mua hai hộp sữa, Nghiêm Úy tự nhiên nhận lấy túi trên tay cô.

Chu Kiều Kiều chỉ cảm thấy giật mình, ngốc nghếch nhìn anh, cô đã có thói quen tự lập, làm gì cũng chỉ có một mình. Người khác bên cạnh chỉ trong một thời gian ngắn, trở mặt thì làm cô tổn thương.

"Không cần, tự tôi làm được." Chu Kiều Kiều nhanh nhẹn nhưng lấy lại, nếu về sau không có không bằng ngay từ đầu đã không có.

Nhưng Nghiêm Úy tránh tay cô, ánh mắt anh sáng rực rỡ lại kiên nghị càng làm cho ngũ quan của anh thêm phần hoàn hảo.

Chu Kiều Kiều nghe được Nghiêm Úy nghiêm túc nói: "Cô là con gái, việc này để đàn ông làm."

Chu Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn anh, cười với Nghiêm Úy rồi nói: "Tự tôi làm được."

Nghiêm Úy đột nhiên cười, anh búng trán cô một cái, sau đó nói: "Tôi biết nhưng lúc này không phải là cô có thể mà cô nên..."

Chu Kiều Kiều ôm đầu nhìn anh, bọn họ không ở cùng một thế giới, dù là thân phận, học thức, tầm nhìn, thậm chí tài sản, bọn họ là hai đường thẳng song song...

Nhưng bánh xe vận mệnh cuối cùng ở mùa hè này bắt đầu chuyển động...

***

Mẹ của Chu Kiều Kiều họ Bạch, có một cái tên rất êm tai là Thư Lan. Bạch Thư Lan là trưởng nữ của Bạch gia, trên bà có anh trai, dưới có em trai em gái.

Bạch gia là dòng dõi thư hương, Bạch Thư Lan tính tình ôn nhu hòa nhã, dù không cười rộ lên nhưng trên mặt luôn mang theo ý cười.

Bạch Thư Lan mất, ông bà Chu gia chịu đả kích, thân thể vì thế cũng không được tốt, mùa đông trải qua cũng rất khó khăn. Bởi vậy, Bạch gia cắt đứt quan hệ với Chu gia, ngày lễ lớn nhỏ cũng chưa bao giờ tham gia.

Chu Kiều Kiều bởi vì vậy nên chỉ có thể theo sinh hoạt của cha mình, nếu không ông bà ngoại đã sớm đón cô về nuôi..

Bạch gia dù là dòng dõi thư hương nhưng bởi vì lí do thời đại, con trai trưởng lấy Lý Lệ là một thôn cô không hơn. Trưởng nữ Bạch Thư Lan cũng gả cho một chàng trai trong thôn, chàng trai vươn lên có một sự nghiệp vững chắc. Chàng trai này chính là cha của Chu Kiều Kiều - Chu Anh Kiệt.

Sau khi hai người con lớn trong nhà cưới gả, chú và dì của cô cũng lần lượt yêu đương rồi kết hôn, bởi vậy hôn nhân so với hai người cũng tốt hơn.

Chú gọi là Thư Nhân và vợ Lý Lệ ở trong thôn đã 10 năm, vài năm trước cũng đã mua nhà.

Bởi vì thị trấn Y Võ giá nhà rất cao, có thể so với kinh đô nên họ định cư ở thị trấn Hàm An.

Nhà có 3 phòng, 1 sảnh gần một trăm mét vuông. Chú Bạch Thư Nhân có một trai một gái, tên là Bạch Trung Kiệt và Bạch Tuệ Mẫn, Bạch Trung Kiệt lớn hơn Chu Kiều Kiều ba tuổi năm nay 27, đã kết hôn và có con. Vợ anh tên Phùng Điềm, con trai là Bạch Tử Duệ năm nay một tuổi rưỡi.

Một nhà sáu người, chen vào ba phòng ngủ một phòng khách đương nhiên những sự việc gà bay chó sủa cũng không ít.

Chu Kiều Kiều dẫn Nghiêm Úy đi thang máy lên tầng nhà, cô mới đột nhiên a một tiếng quay đầu hỏi Nghiêm Úy: "Không đúng! Tôi đến nhà chú tôi, anh đi cùng tôi làm gì?"

Tứ cố vô thân, nói là bạn bè thì có chút miễn cưỡng, anh xách túi sữa đi theo cô có chút ý tứ giống bạn trai nha?

Nghiêm Úy đối với phản ứng chậm chạp của Chu Kiều Kiều đã chuẩn bị sẵn câu trả lời, anh vô cùng bình tĩnh nói: "Đúng vậy nhưng đến cũng đã đến vậy thì lên cùng đi!"

Chu Kiều Kiều tuy rằng cảm thấy lời này có vấn đề nhưng cẩn thận ngẫm lại cũng không biết không đúng chỗ nào nên trong phút chốc không phản ứng kịp.

Nhắc tới cũng khéo, Chu Kiều Kiều vừa đến, vợ chồng chú cô cũng mới về nhà không lâu, vừa về đã bị cãi nhau đến quên đóng cửa.

Bởi vậy, khi Chu Kiều Kiều đi tới cửa, thấy mợ cô đang ở bên trong rống giận: "Anh là heo sao? Hả? Anh là heo à? Tôi hỏi anh, đứa cháu gái của anh sẽ có tiền trả lại cho anh sao?"

Giọng nói của Bạch Thư Nhân có chút mệt mỏi, nói: "Kiều Kiều là đứa trẻ ngoan, thời điểm này nó khó khăn, chờ qua thời gian này sao lại không trả tiền?"

Lý Lệ hét lớn một tiếng: "Cháu anh lấy tiền ở đâu ra? Hả? Cháu anh lấy tiền ở đâu? Tôi hỏi anh, nó một tháng kiếm được 2500 tệ, ra ngoài xã hội ai không kiếm được chừng ấy? Đấy là tại cháu anh không biết phấn đấu, là một sinh viên tốt nghiệp đại học có việc tốt sao không xin? Cháu anh thì lại ngược lại, công việc có 2500 tệ cũng khó khăn."

Bạch Thư Nhân thở dài nói: "Kiều Kiều có thể tốt nghiệp tốt nhưng không được may mắn. Lúc nó tốt nghiệp giáo sư muốn cho nó đi nghiên cứu sinh, kết quả trường học lại cử con gái của một giáo sư..."

"Tôi không quan tâm nó vì lí do gì không đi nghiên cứu, nhưng nó đã biến thành cái dạng này, bạn trai cũng không có, anh có thấy nam sinh nào theo đuổi nó chưa? Còn không phải chê nó ngốc, anh còn ngu hơn kẻ ngốc như nó còn bỏ tiền túi cho nó vay."

Bạch Thư Nhân không trả lời, ông biết càng ầm ĩ càng khó khăn hơn mà thôi, bên trong phòng im ắng mà nghiêm trọng như vậy.

Nghiêm Úy nghe lời nói từ trong phòng, trong lòng cảm thấy khó chịu không biết xuất phát từ đâu. Anh thấy cô gái trước mặt cúi đầu, hành lang tối che khuất biểu tình lúc này của cô.

Nghiêm Úy hít sâu một hơi, không để chính mình đẩy cửa tiến vào làm cho ít chuyện khó coi không thể cứu vãn.

Anh trầm mặc nhìn Chu Kiều Kiều, nghĩ có nên kéo cô dời đi, lại thấy Chu Kiều Kiều ngẩng đầu. Cô nhìn thoáng về phía cửa, sau đó quay đầu hướng Nghiêm Úy làm động tác an tĩnh, cô nghiêm tiucs nghe trying chốc lát.

Bên strong không hề ầm ĩ nữa, do con dâu Lý Lệ mang cháu đi ra, bên trong khôi phục lại không khí nói chuyện phiếm.

Chu Kiều Kiều đợi vài phút, lúc này mới đột nhiên lớn tiếng kêu lên: "Nghiêm Úy, bên này chính là nhà của chú tôi."

Sau đó Chu Kiều Kiều quay đầu nhìn Nghiêm Úy, lộ ra khuôn mặt sáng láng tươi cười, cô kéo Nghiêm Úy đi đến trước cửa, cô kêu một tiếng rồi nói: "Cửa sao lại không đóng thế này? Chú ơi, con là Kiều Kiều."

Chu Kiều Kiều đẩy cửa ra, như những lần làm khách khác vui vẻ tươi cười.

Một khắc kía, Nghiêm Úy cảm thấy trong lòng có vô vàn khó chịu, đau đớn. Cô kiên cường đến mức làm anh muốn ôm cô vào lòng, bảo vệ cô. Anh có khả năng, có thể che chở cô cả một đời.

"Kiều Kiều, sao con lại đến đây?" Bạch Thư Nhân quay đầu nhìn Chu Kiều Kiều vui vẻ cười.

Chu Kiều Kiều vui vẻ cười, sờ sờ túi đằng trước nói: "Chú, con tới thăm chú một chút."

Lý Lệ hừ rồi cười một tiếng: "Kiều Kiều, con đi làm tóc à?"

Bạch Thư Nhân nhíu mày, quay đầu nhìn Lý Lệ, mặc dù chỉ trầm mặc nhìn nhưng Lý Lệ vẫn cảm thấy Bạch Thư Nhân không vui nên cũng không nói gì nữa.

Bạch Trung Kiệt là con trai trưởng của Bạch Thư Nhân, tính cách giống Bạch Thư Nhân đến mấy phần, thấy Chu Kiều Kiều đến thì cười nói: "Kiều Kiều đến khéo lắm, vừa vặn làm cơm chiều xong, em..."

Bạch Trung Kiệt nhìn thấy Nghiêm Úy sau lưng Chu Kiều Kiều, lộ ra thần sắc nghi hoặc.

Một khắc đấy, bọn họ thấy nam nhân tuất mỹ vô cùng, gương mặt tươi cười, mắt phượng lóe lên sự tinh anh, ánh mắt thản nhiên lại cao cao tại thượng.

"Chào mọi người! Cháu là bạn trai của Kiều Kiều, tên là Nghiêm Úy."

Gia đình chú Kiều Kiều nghe tiếng nói của anh như nghe tiếng đàn dương cầm vậy...----

Các tiểu thiên sứ hãy ủng hộ editor bằng cách vote và share chuyện cho bạn bè nha 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play