Tiệc chia tay cũng không như tưởng tượng lạnh lẽo, chừng mấy chục người đệ tử làm thành một bữa tiệc nhỏ, thịt rừng phong phú cùng rau trồng ngược lại càng giống như là bữa cơm sáng thay cho Ích Cốc Đan vậy.
Trời sáng sớm, khói từ linh mễ bốc lên, cộng thêm những dĩa thịt thơm phức đặt đầy lên hai cái bàn ghép đôi, lại chia nhóm đệ tử làm hai nhóm ngồi cách xa một chút, thế là tiệc chia tay cũng bắt đầu.
Trần Thiên cũng ở trong đám người đó, cầm một bát cơm ăn lấy, chính là ngon miệng. Mà đám người cùng trang lứa như hắn cũng cắm mặt nhai cơm, toàn bộ không nói một lời.
Ích Cốc Đan thân là Thanh Đằng Tông đặc sản dùng để lợi dụng tối đa dinh dưỡng từ linh mễ thì bọn hắn quanh năm ăn đến phát ngán, coi như thuộc loại hận không thể bế quan ngày đêm như Trần Thiên ăn nửa năm còn thấy điên cuồng thì nói chi đến đám thiếu niên thiếu nữ cùng trang lứa đây.
Nhưng nói gì thì nói chứ mọi người ở đây đa phần đều là cô nhi, hoặc nông thôn hài tử nên tính cách phần nhiều là quật cường, liền ăn Ích Cốc Đan cũng chịu, còn về người kêu than đã sớm rời khỏi tông môn.
Bất quá chiến tranh trên bàn ăn cũng như vậy mà cực kỳ khốc liệt...
Dĩa thịt năm sáu đôi đũa huơ loạn, chén cơm hận không thể làm núi tuyết mà đắp lên.
Trong đó nổi bật chính là Trần Thiên một thân luyện khí trung kỳ, lại thêm đồng cốt chi thân tại đông đảo kẻ địch ưu nhã gắp thịt xới cơm không một địch thủ.
Tay hắn hóa thành tàn ảnh chốc lát đã gắp vào chén đầy thịt, thân ảnh của hắn phiêu hốt bay nhảy lướt đến nồi cơm trong chốc lát nhất thời làm đám thiếu niên thiếu nữ trầm mặc.
"Trần Thiên! Dừng lại."
Một thiếu niên bất lực kêu rên, miếng thịt mà hắn nhìn trúng giờ đã gặp độc thủ.
"Bộ ngươi là heo sao? Buông miếng thịt kia ra."
Một thiếu niên khác gầm lên khi thấy dĩa thịt hết sạch.
" Trả cái muỗng múc cơm cho ta!"
Một thiếu nữ nãy giờ ăn được một bát cơm, trong lòng hận bản thân lấy được cái muỗng không chồng lớn một chút, bi phẫn thét.
Nhất thời, tiếng oán than dậy trời đất.
"Bắt lấy hắn!"
Hai thiếu niên ngồi bên cạnh Trần Thiên dứt khoát bỏ bát cơm xuống, nhào vào hắn.
Nhưng Trần Thiên huy sái lấy tay đập cạnh bàn khiến cho ghế hắn lui về một khoảng ngắn, cũng khiến cho hai thiếu niên kia đụng đầu vào nhau, ngã ngửa ra đằng sau.
" Chư vị đồng môn, cứ để ta ăn no liền sẽ không tranh giành."
Trần Thiên nói.
Và đáp lại hắn là một đống ghế bay vào mặt, cùng một đám thiếu niên thiếu nữ xông tới.
Tuy nhiên thì dùng hắn thực lực đúng là trong đám người này nhất thời bị vây đánh mà vẫn tới lui tự nhiên, nhàn nhã mà ăn cơm.
So sánh thì, bên bàn của đám người Đại sư tỷ đũa lại không động mấy, tán gẫu ngược lại nhiều.
"Đại sư tỷ, nếu như ta không nhầm thì...cái mùi hương rượu này là..."
Tứ sư huynh Vạn Lăng cười cười, nói.
"Tứ sư đệ...đúng như ngươi nghĩ, vò rượu thảo dược ngươi hằng mơ ước đã bị ta và Nhị sư huynh chia ra mà uống hết rồi."
Lưu ly nhếch miệng cười, đáp lại.
"Sư tỷ cứ đùa, ta sao dám mơ ước rượu sư phụ lão nhân gia ủ cho ngươi...chỉ là Nhị Sư Huynh quả là diễm phúc, rượu này thế nhưng tráng âm bổ dương thần hiệu."
Vạn Lăng liếc con mắt sang Tằng Khải nãy giờ vẫn chăm chú lắng nghe.
"Khụ khụ...Tứ sư đệ, Ngũ sư muội lần này không đến là vì nguyên do gì."
Tằng Khải ho khan, chuyển sang chủ đề khác.
"Nghe nói nàng vừa bồi dưỡng ra linh mễ mới, hiện đang trong quá trình trồng thử nên không đến được."
Vạn Lăng đáp lại, tặc lưỡi một cái rồi lấy trong túi áo ra một hồ lô rượu uống một ngụm.
Bầu không khí trở nên yên tĩnh, không ai nói một lời.
Bên kia Trần Thiên một phen tả hữu xung đột đã thành công ăn sạch phân nửa lượng cơm của đám trẻ, chính là an tĩnh ngồi trên ghế tu luyện, thi thoảng nhìn sang bốn người đang ngồi bên bàn kế bên, xung quanh hắn thiếu niên thiếu nữ cũng nhặt lại ghế mà an tĩnh thôn lang hổ yến.
Dù sao thì có Đại Sư Tỷ cung cấp Ích Cốc Đan thì đám trẻ này nếu không phải vì tướng ăn của Trần Thiên quá khó coi thì coi như vẫn tính là ưa thích an tĩnh.
Bất quá chuyện lớn không ở việc thường như ở huyện này.
Theo ánh nhìn của Trần Thiên, Tam sư huynh Nam Kha khí sắc có một chút không tốt, chỉ yên lặng ăn cơm.
Hắn nhớ tam sư huynh người này luôn một bộ dáng vẻ huynh trưởng, trừ đại sư tỷ và Nhị sư huynh ra thì trên bàn ăn thường thường nói về đủ mọi thứ sinh hoạt cá nhân mà điển hình là Vạn Lăng mùi rượu, nhưng giờ thấy hắn như vậy cũng hiểu.
"Ta và sư tỷ các ngươi quyết định Trúc cơ."
Tằng Khải đột nhiên nói.
" Các Ngươi!."
Tam sư huynh trợn tròn mắt, đũa trên tay rơi xuống, đập vào nền đất vang rõ.
Vạn Lăng không nói gì mà tiếp tục uống rượu, nhưng khi nghe Tằng Khải nói xong cổ tay liền run một cái nói rõ hắn cũng không phải là bình tĩnh.
"Sư tỷ, sư huynh, nếu vì ta thì không đáng. Mười năm! không! nếu yên ổn phát triển thì năm năm lấy một viên Trúc cơ đan có gì khó, việc gì phải như vậy."
Nam Kha đứng dậy, lớn giọng nói.
"Đáng tiếc là chúng ta không có mười năm hay là năm năm đó, bốn trấn một thành nay xuất hiện một đám tà tu bốn phía cướp giết tán tu ngươi cũng thấy, cứ cho rằng Bạch Vân tông kịp thời tiêu diệt đi, Thất Thải Môn dã tâm bừng bừng muốn khống chế mảnh đất này sớm đã lộ rõ."
Tằng Khải lắc đầu, chậm rãi trần thuật một sự thật rằng Thanh Đằng Tông giờ chẳng khác thuyền trong gió dữ, hoặc là đánh cược, hoặc là chắp tay nhường cho người chiếm lấy nhà của bọn hắn.
"Sư huynh! Ta Nam gia không có bội bạc đến độ năm đó Thanh Đằng tiền bối ân tình quên sạch, rời khỏi tông các ngươi vẫn như cũ có thể nương nhờ mười năm đấy, rồi Trúc Cơ lại phục tông có gì khó."
Nam Kha trầm giọng.
"Ở nơi đâu, chúng ta đi rồi linh mạch này sẽ bị chia cắt, cây ở đây do ta trồng, núi này do ta xây, đừng mong ai có thể phạm phải."
Tằng Khải đáp lại.
"Ngươi điên rồi!."
Tam sư huynh gầm lên.
"Nếu như ta bình thường sẽ còn ở đây sao? Đã sớm theo người khác trốn sạch rồi!."
Tằng Khải đối mặt với Lý Thất tức giận đỏ cả mặt mà thản nhiên nói.
"Ngươi!..."
Lý Thất cuối cùng cũng chỉ có thể quát một chữ, rồi hắn tựa như quả bóng xì hơi ảm đạm ngồi xuống, cúi gằm mặt.
"Ta say rồi, dìu ta về phòng."
Đại sư tỷ lúc này đặt vò rượu xuống, khoác tay lên tấm lưng của Tằng Khải, nói.
" Đại Sư Tỷ!"
Lý Thất lại gầm lên.
"Ta nhắc lại...ta say rồi."
Lưu Ly chỉ đáp như vậy, rồi thân ảnh nhỏ nhắn theo Tằng Khải bước đi xa dần.
"Vạn Lăng, nói cho ta biết có phải là do chính ta"
Nam Kha một hồi lâu mới hỏi, không nhìn Vạn Lăng.
"Đêm hôm qua Nhị sư huynh có nhờ ta bảo chiếu cố một chút Trần Thiên, đứa trẻ này thiên phú không tệ, mà theo Lục sư huynh nương nhờ Tử Vân Tông nơi đất khách không bằng ở lại, tối thiểu lấy hắn thực lực bây giờ vào vận tiêu cũng có chút tác dụng."
Vạn Lăng chỉ đơn giản nói, hắn lại tặc lưỡi mấy cái rồi xách một vò rượu rời khỏi bàn ăn.
Rất nhanh...
Mọi người cũng dần đi hết, đám trẻ kia ăn xong cũng riêng phần mình ôm lấy tâm sự mà trở về, chỉ riêng Trần Thiên vẫn ngồi đó chậm rãi hấp thu lấy bốn phía linh khí.
Mãi cho đến khi mặt trời đứng bóng, Nam Kha tỉnh lại nhìn Trần Thiên say mê tu luyện, thở dài một hơi, định nói gì nhưng thôi.
" Bạch Đằng Thành, cứ đến Nam gia và đưa tín vật này ra."
Nam Kha nói sau khi đặt một tấm lệnh bài bằng đồng lên bàn, rồi hắn bước xuống núi, chậm rãi bước từng bước xuống bậc thang đá giờ đã bị lá vàng che đi nửa phần.
Mà Trần Thiên cũng thấy rõ đốm lửa tàn dần thu hẹp thành một thứ ánh sáng nếu như không chăm chú nhìn thì có thể hoài nghi là nó đang tồn tại, một đốm lửa nhỏ bé đến mức khó nói rằng nó còn tàn.
Nhưng hắn giờ cũng chỉ có thể yên lặng nhìn bản thân tông môn chi hỏa dần yếu đi, trong lòng thở dài không thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT