Nhắm mắt đến đêm sao, nay trời mây che kín.
Như bao đêm dài khác, Thanh Đằng tông lại chìm trong buổi đêm an tĩnh.
Trần Thiên chậm rãi bước đến một nơi còn sáng đèn, nhìn tựa nhàn nhã lại phiêu hốt bất định tựa như đang luyện một loại bộ pháp nào đó.
Mà trước mắt hắn hiện một tòa luyện đan phòng, bên trong truyền ra mùi đan dược thơm ngát.
Phòng luyện đan này trước kia có đến ba người đan sư thay phiên luyện một ít tu tiên giới thường gặp đan dược như Ích cốc đan, Hồi Huyết Đan mang lại cho Thanh Đằng tông một lượng thu nhập lớn.
Nhưng giờ cũng chỉ còn một mình Đại sư tỷ một tay chống nên đại trận thường ngày tiêu hao, tông môn phúc lợi cũng chỉ có một tháng mười viên Trung Phẩm Ích Cốc Đan ăn dần,
Mà đối với tông môn đã không thể cung cấp tài nguyên thì trừ mười mấy người trong lòng có tưởng niệm, lại không tranh một phần Trúc Cơ đan mới ở nơi chắc chắn sẽ lụi bại này.
Dù sao thì...không trúc cơ đan lấy tu sĩ tầm thường nhiều lắm nửa phần trúc cơ, mà có trúc cơ đan là sáu, bảy phần mười, vậy thì còn ai dám cược lấy nửa phần ấy đây.
Hoặc giống như Trần Thiên hắn, một đạo tạo hóa lực lượng thế nhưng phụ trợ hấp thu linh khí, phụ trợ rèn luyện tinh thần, thêm phụ trợ rèn thể nữa nên hắn dự là sẽ ở đến khi tông môn tàn lụi mới thôi.
Vậy nên hắn cũng chẳng khác người khác là bao.
"Tiểu sư đệ, đêm hôm đến đây làm gì, có phải tứ sư đệ lại bắt ngươi đi xin rượu không?."
Mở ra cửa gỗ, vị đan dược như ngưng thành thực chất phả vào mặt Trần Thiên, mà một nữ tử chừng hai mươi tám chính là đang dùng linh hỏa cọ rửa lô đỉnh, ánh mắt tập trung vào hắn, nói.
" Đại sư tỷ hiểu lầm, nguyên bản ta định mai mới đến lấy tháng này Ích Cốc Đan, nhưng lại nghĩ mai Tam sư huynh đi nên đêm hôm mới làm phiền."
Trần Thiên chậm rãi đáp lại, ánh mắt lướt qua hai cái rương gỗ, trong đó là những cái hộp chứa đầy Ích Cốc Đan, thậm chí theo như hắn sở học còn ngửi thấy một ít luyện khí đan hạ phẩm trong đấy.
Hắn lại nhìn hướng Đại sư tỷ đang cọ rửa lô đỉnh, linh lực có chút ảm đạm, là do liên tục sử dụng linh lực cạn kiệt nhiều lần tạo nên một loại triệu chứng.
"Lưu ly sư tỷ, ngươi quá sức rồi."
Trần Thiên vừa dứt lời, liền nói tiếp.
"Tam sư huynh đi, cũng mở thêm cho chúng ta con đường đến Hắc Lâm trấn, ở đó cạnh rừng đen vốn yêu thú nhiều nên không lo không có người mua, nhiều bán một chút sẽ không sai."
Lưu Ly thu hồi linh hỏa, miệng mỉm cười đáp lại, còn nói thêm.
"Nhưng ngươi cũng chớ trách Tam sư huynh đi, hắn chung quy là có gia đình, có ràng buộc...ngược lại cũng không thể giống chúng ta lãng phí tại đây."
Trần Thiên chỉ gật đầu, hắn cũng biết rõ Thanh Đằng Tông sở dĩ tồn tại đến bây giờ là do Tam sư huynh sử dụng thương nghiệp gia tộc thay mặt buôn bán, mà thu hoa hồng ngược lại chỉ có lệ.
Người như vậy, có muốn trách cũng có thể trách thế đạo...
"Thôi được rồi, nhắc đến những việc phiền não này làm chi, sư đệ ngươi thế nhưng chỗ nào không hiểu chế tác dược dịch, phải nên nhớ là học luyện đan thứ này nhất định phải kiên nhẫn từng bước mà đi, muốn luyện đan trước chế được dược dịch đã."
Lưu ly lấy trong rương ra bốn cái hộp gỗ đưa cho Trần Thiên, nói.
"Sư tỷ, cái này là."
Trần Thiên ngược lại quan tâm đến cái hộp gỗ thứ tư, nếu hắn khứu giác không lầm thì đó là một trong năm viên luyện khí đan trung phẩm, có công hiệu trợ giúp tu hành giả hấp thu chừng mười viên linh thạch linh khí, giá thành lật ra gấp năm, bán là năm chục viên có hơn.
Tông môn trận pháp duy trì mỗi năm có ngàn viên linh thạch hạ phẩm, lại thêm trăm viên duy trì sức chiến đấu, nên tính ra mỗi tháng liền mươi mươi viên hạ phẩm, mà hắn đã ăn hơn nửa tháng linh thạch rồi.
Còn về hấp thu linh thạch cho tiết kiệm thì trừ phi là linh căn có thuộc tính, lại sở hữu cực phẩm linh thạch có thuộc tính đó.
Hay như đại nạn đến muốn liều một cái, nên mới dùng linh thạch ẩn chứa đủ mọi loại thuộc tính để làm năng lượng hỗ trợ, cái này nếu thành thì thọ nguyên giảm phân nửa, không thành thì cũng thành bụi, trước sau đều không lo.
Vậy nên đan dược mới được hoan nghênh, mà luyện đan sư như đại sư tỷ không để ý tu hành năm kiếm được một ngàn, hai ngàn viên hạ phẩm là như thường.
"Không cần phải để ý, ngươi gia nhập tông môn trước giờ tuy tu vi yếu không làm việc, nhưng lúc nguy nan ở lại vẫn tính là công tích, viên đan dược này nhiều lắm ta luyện thêm là được."
Lưu ly huơ tay, dáng vẻ không hề để ý, nói.
"Vậy tiểu sư đệ xin nhận."
Trần Thiên cho hộp gỗ vào túi áo, cũng không có ý định lòng vòng.
"Vậy thì tốt, nhớ hồi Nhị sư huynh ngươi lúc mới tới nhận có viên đan dược mà cứ nói mãi, tiểu sư đệ ngươi cứ thế thì đúng là tốt."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT