Phương Ý Hàm gật gật đầu, sau đó sống lưng cứng đờ, lên lầu.
Có ai biết, bên ngoài hoa lệ, bên trong giấu nước mắt?
*********************************************
Trần Tư Khải để điện thoại xuống, trực tiếp ấn nút tắt máy,
Vì không để cho ai quấy rầy anh, anh làm như vậy cũng bớt việc.
Nhìn Tiêu Mộng vì muốn một cành hoa sen mà kích động thành vẻ vui sướng hoa chân múa tay như vậy,
Trần Tư Khải cũng cảm thấy buồn cười.
Đứng bên cạnh bờ, hơi ngả người về phía trước,
Lập tức bắt được cành hoa sen kia,
Sau đó, trong tiếng hoan hô của Tiêu Mộng,
Hoa sen rơi vào tay Tiêu Mộng.
Tiêu Mộng chôn khuôn mặt nhỏ vào trong hoa sen hít hà,
Híp mắt, cười hì hì nói: “Oa, mùi thật là dễ ngửi… nhàn nhạt, làm tôi nghĩ đến bánh ú.”
“Bánh ú? Tôi cũng quên có mùi vị gì rồi.”
Trần Tư Khải cười khổ một tiếng.
Từ nhỏ một ngày ba bữa của anh, đều là dựa theo sắp xếp tinh tế của chuyên gia dinh dưỡng,
Ba anh đối với ẩm thực của người con độc nhất là anh, vô cùng xem trọng.
Phàm là thứ không dinh dưỡng, tất cả đều không cho anh ăn.
Cái thứ bánh ú này…
Hình như đã rất nhiều năm chưa từng được ăn rồi, lại sống ở nước ngoài rất nhiều năm.
Sao có cơ hội ăn được thứ thực phẩm thuần trong nước được chứ?
Trần Từ Khải chỉ là thuận miệng nói, Tiêu Mộng đã cảm khái.
“Ai nha, Trần tổng à, tôi hoàn toàn không hâm mộ người có tiền như anh nữa rồi.
Tôi trước đó luôn cùng với em gái phàn nàn,
Vì sao chúng tôi không sinh ra ở gia đình giàu có,
Như vậy, chúng tôi có thể có những thứ như bạn bè,
Cặp xách đổi hàng ngày, văn phòng phẩm lãng phí từng sấp,
Còn có thể mua rất nhiều quần áo đẹp.
Nhưng mà bây giờ xem ra, có được tất có mất.
Lời của người xưa hoàn toàn là chân lý,
Anh nói xem một tổng giám đốc lớn như anh, có tiền như vậy,
Thời gian mỗi ngày của anh làm cái gì?
Anh cũng không không xem phim truyền hình,
Anh cũng không nghe nhạc thịnh hành,
Tôi đoán, anh cũng chưa từng có thời gian đến rạp chiếu phim xem phim,
Anh thậm chí ngay cả hương vị của bánh ú cũng đã quên mất…
Chậc chậc, tôi cảm thấy anh thật sự đáng thương.
Kẻ có tiền cũng quá đáng thương, sao phải mất đi rất nhiều thứ mà ngay cả người thường cũng có chứ?”
Trần Tư Khải nhìn Tiêu Mộng, thất thần.
Trong đầu anh, lập tức xuất hiện một loại đau lòng…
Anh nhịn không được, thất thần nỉ non:
“Bởi vì thượng đế nói, em muốn cái gì, nhất định phải lấy những thứ khác đến đổi.”
Tiêu Mộng bĩu môi: “Thật sao? Thượng đế thật sự triết lý,
Tôi cảm thấy, Thượng đế hẳn là khá có thiên phú trong mảng triết học.”
Phụt…
Trần Tư Khải cũng cảm thấy như vậy rất buồn cười.
Bị lời nói vô thưởng vô phạt của Tiêu Mộng, chọc thành mây khói.
Trần Tư Khải nhướng đôi mắt tà khí lên, nhìn đôi môi Tiêu Mộng.
Nói: “Tôi tặng cho em hoa sen, em nói em tặng tôi cái gì đây?”
Tiêu Mộng nháy nháy mắt, nói: “Vậy nếu không…Tôi hái một lá sen làm mũ cho anh được không?”
Khóe môi Trần Tư Khải giật giật: “Cảm ơn em, em thật có sáng kiến.
Vậy thì thật sự thành nón xanh rồi.”
Tiêu Mộng ngẩn người, sau đó, cười ngửa tới ngửa lui.
Trần Tư Khải người này tuyệt đối là vô cùng thông minh,
Phản ứng nhanh như chớp!
Trần Tư Khải đề nghị: “Tôi cũng đã tặng em hoa sen rồi,
Nếu không em tặng tôi có gì đó để tôi hài lòng đi,
Tôi thân là thương nhân, đã cảm thấy vô cùng buồn bực,
Nói thế nào, cũng có nghi ngờ thâm hụt.”
Mấy lời nói keo kiệt như vậy cũng không biết xấu hổ mà nói ra ngoài?
Xì…Có thể nói mấy lời này đương nhiên như vậy, cũng chỉ có Trần gấu xấu xa.
“Vậy anh muốn cái gì làm anh hài lòng đây?”
Tiêu Mộng nhíu mày.
Trần Tư Khải xoay ngoài lại,
Con ngươi tỏa sáng, nhìn chằm chằm vào môi Tiêu Mộng, chậm rãi nói:
“Tôi khá là thích…Môi của em…
Em trả lễ cho tôi một nụ hôn là được rồi…”
(⊙o⊙)...
Tiêu Mộng hơi sửng sốt một chút, sau ba giây đồng hồ, nhanh chân xoay người bỏ chạy.
“Cô nhóc chết tiệt, em đây là biểu hiện của ăn cháo đá bát!”
Trần Tư Khải cười mắng.
Tiêu Mộng vừa lộc cộc lộc cộc chạy trốn, vừa nói:
“Đá bá thì đá bát đi.”
“Cô nhóc này, nếu tôi bắt được em,
Tôi nói trước rồi, bị tôi bắt lấy, tôi phải dùng sức hôn em!”
Tiêu Mộng vừa nghe, lập tức sợ đến mức kêu lên: “Không được, không được! Trong mười giây không đuổi kịp tôi,
Anh không được đuổi bắt tôi nữa.”
10 9 8 7 6 5…
Tiêu Mộng nhanh chóng đếm số, còn chưa đếm ngược đến năm,
Trần Tư Khải đã đuổi kịp cô.
Một tay chặn cô lại trên một thân cây,
Hai con mắt Trần Tư Khải như lửa, vội vàng thở hổn hển: “Cô nhóc, không đến mười giây…em chỉ có thể bị tôi hôn….”
Tuyên ngôn xong, Trần Tư Khải lại nhào đến.
Hai người bởi vì chạy trốn, đều đang dùng sức thở mạnh.
Bây giờ anh hôn cô, Tiêu Mộng lại càng cảm thấy không dễ thở,
Không đợi anh cạy mở hàm răng của cô, Tiêu Mộng đã mở cái miệng nhỏ nhắn ra,
Muốn thở mạnh mấy hơi, lưỡi của anh lại trùng hợp chen vào,
Ừm ừm... Đồng tử Tiêu Mộng co lại.
A a a a, cô không còn mặt mũi nữa rồi!
Cô lại không cẩn thận…chủ động ngấm lấy đầu lưỡi của anh…
Thật là là cô muốn hít thở!
Cô thề, cô cảm thấy không hề có ý tham niệm anh!
Hu hu hu, cô rửa không sạch rồi…
“A…”
Bởi vì Tiêu Mộng hiếm khi chủ động,
Bắt trúng Trần Tư Khải cũng lập tức gầm nhẹ một tiếng,
Cả người cũng bốc hỏa rồi,
Uốn như rồng lượn, cuồng bạo mang cô đi.
Tiêu Mộng chỉ cảm thấy trong miệng đầy dấu vết của anh,
Đều là nhiệt độ của anh, và hơi thở dốc của anh.
Giống như trong cơ thể của cô, đã bị hơi thở anh xâm nhập…
Hơi thở Tiêu Mộng không ổn, dưỡng khí không đủ,
Dưỡng khí trong phổi càng ngày càng ít.
Cả người cô đều bị hôn đến mức hít thở không thông được.
Cô bất đắc dĩ đưa tay ra cào Trần Tư Khải,
Giống như con mèo nhỏ nóng nảy cào lung tung.
Cuối cùng, thật sự là quá mệt mỏi quá yếu rồi,
Tiêu Mộng dứt khoát vòng hai cánh tay qua cổ Trần Tư Khải,
Cả người cô mềm nhũn treo trên người Trần Tư Khải.
Hôn rất lâu rất lâu…
Hôn đến mức Trần Tư Khải thiếu chút nữa cũng khó có thể giữ mình.
Anh ép mình phải thả cô ra.
Cả khuôn mặt Tiêu Mộng cũng úp sấp trong lồng ngực Trần Tư Khải.
Giống như là con chó mặt xệ, lè lưỡi, thở mạnh.
Hơi thở mong manh oán trách:
“Anh, anh…Anh bội ước...
Không phải chúng ta đã nói, muốn hôn tôi,
Phải…phải trưng cầu ý kiến của tôi…”
“Ha ha…” Trần Tư Khải vuốt ve tóc cô.
“Lần này khác,
Lần này là em dùng hoa sen đổi, không thể nuốt lời.
Sau này, nhất định nghe lời em, sau này nếu lại hôn em, anh đều trưng cầu ý kiến của em.”
Hừ! Mỗi lần đều tìm đủ lý do như vậy… Tài ăn nói mẹ nó lại tốt như vậy.
Tần Tư Khải nhìn ánh sao sáng trên không trung, nói:
“Này, cô nhóc, chúng ta chơi một trò chơi được không?”
“Hửm, trò chơi gì?”
Tiêu Mộng còn chưa điều chỉnh xong,
Vẫn dựa vào trên người Trần Tư Khải, lười biếng hỏi.
“Ha ha, chúng ta chơi oẳn tù xì,
Ai thua một lần, thì cởi một thứ quần áo của mình.”
Miệng Tiêu Mộng giật giật, đầu đầy hắc tuyến.
Trần Tư Khải vẫn còn đang nói:
“Em nghĩ đi, nếu như anh luôn thua,
Vậy chẳng phải em được xem một màn mỹ nam thoát y miễn phí sao?
Tiêu Mộng đứng dậy, thẳng eo,
Rất giống như là chiến sĩ nhỏ: “Hừ! Tôi sẽ không mắc lừa đâu!
Trần tổng, anh có phải đang mong đợi,
Tôi liên tục thua, anh có thể xem tôi diễn thoát y?”
“Ha ha ha…” Trần Tư Khải cười rộ lên.
Nháy đôi mắt xinh đẹp tuyệt trần, Trần Tư Khải nói:
“Em nghĩ sai về tôi rồi.
Tôi háo sắc như vậy sao?
Hơn nữa, cơ thể của em anh đã sớm nhìn thấy hết rồi,
Chuyện thân mật nóng bỏng nhất, hai chúng ta cũng đã từng làm,
Tôi còn hưng phấn gì với cái thoát y sao?”
Tiêu Mộng nghĩ lại cũng đúng.
Không nói đến hôm đó tình cảm bọn họ mãnh liệt đến thế nào,
Chỉ là sau đó…cô gần như bị anh ăn sạch…
Ai, ngay cả quả anh đào ở ngực cũng bị anh liếm qua,
Cô ở bên cạnh anh đúng là không có cái gì riêng tư và bí mật.
Trần Tư Khải cũng nói:
“Em nghĩ đi, nếu như cuối cùng tôi thua,
Cuối cùng thua đến ngay cả quần lót cũng phải cởi,
Em ở đó thích làm gì thì làm, không phải vô cùng thích thú sao?”
Hả? (⊙_⊙)
Cái liên tưởng này…rất đúng khẩu vị của cô.
Cô vẫn luôn đấu không lại Trần gấu xấu xa,
Dưới lòng không biết đã mắng anh bao nhiêu lần,
Âm thầm nghiến răng nghiến lợi với người ta, tinh thần AQ* thuần túy xử lý,
Vẫn chưa từng chiếm phần thắng ở chỗ anh…
Tinh thần AQ: chính là một nhân vật mà đại diện cho tính cách của một phéo thắng lợi tinh thần, nói một cách trắng ra đó chính là thua nhưng vẫn tự nhận mình là thắng, dốt nhưng lại tự mình thông minh hơn người, đểu giả, bâtr tính nhưng lại tự nhận mình là tốt bụng.
Nếu thật sự thắng anh, làm Trần gấu xấu xa thoát sạch sẽ bên cạnh mình,
Ha ha, cảnh tượng này…. Quả thật rất sướng mà!
“Được, chúng ta thử một lần đi!”
Bên môi Trần Tư Khải lộ ra nụ cười xấu xa.
Cô nhóc, em đừng quên đó,
Nghiêm túc định đứng lên, là số lương y phục bên người em ít nha.
Em cởi cái đầu tiên, đã phải cởi váy,
Ha ha ha ha…
Ván đầu tiên bắt đầu rồi!
Hai người giống như là con nít năm sáu tuổi,
Hái cái nắm tay quơ quơ, đếm đến ba, đồng loạt ra tay.
“Tôi là kéo, em là bao, Tiêu Mộng, thật không may mắn,
Ván đầu tiên em đã thắng rồi.
Chậc chậc, tôi cũng phát sầu thay em, em nói em nên cởi cái gì đây?
Ha ha ha ha…”
Da mặt Tiêu Mộng co rút mấy cái,
Ôm hận trừng mắt Trần Tư Khải,
Không nên so tài với anh, lại mắt lừa rồi…
Hu hu hu…
Cảnh giới đen tối cao nhất là:
Lừa bạn lần này, bạn còn đang hận anh ta đến cắn chặt răng thì anh ta đã lại lừa bạn thêm một lần nữa.