Cẩn thận cậu cười rụng răng cửa đó! ĐM…”

Lưu Diệc Hàn ra dấu tay chiến thắng về phía Lôi Bạc, cười khà khà:

“Cái tên nhóc cậu bị huých mạnh là đáng đời!

Ai bảo cậu xấu xa thế chứ, cứ phải kéo theo tôi?

Bạc, nếu cậu thật sự bị huých ngã thành tàn phế,

Cậu liền đi sa mạc Sahara tìm tôi nha,

Khí hậu khô nóng ở đó, khá hợp với người tàn tật như cậu.”

Lôi Bạc nghiến răng tức giận: “Được!

Tên nhóc nhà cậu chờ đi, chờ cậu đến Sahara,

Tôi cầu cho thượng đế nhận cậu về chỗ ngài.”

Trần Tư Khải đã chơi hai trận bóng, anh ta tiếp tục trượt nhanh trên sân thi đấu,

Giống như một chú chim én linh hoạt.

Lôi Bạc và Lưu Diệc Hàn đều đã trèo lên khán đài.

Trở thành người bị thương, thì có thể trở thành khán giả.

Lưu Diệc Hàn nhìn Trần Tư Khải với ánh mắt cực kỳ tôn sùng, nói:

“Tư Khải là giỏi nhất.

Về thể dục, môn nào cậu cũng giỏi nhất.”

Lôi Bạc hừ một tiếng, hơi tức giận bất bình:

“Này, tôi rất kém sao?

Diệc Hàn, cậu nên nói thật, mấy người chúng ta,

Cậu là kém nhất.

Ai bảo trước giờ cậu chưa từng chạm vào phụ nữ chứ?

Cậu chưa từng âm dương hòa hợp, đương nhiên âm dương không cân bằng rồi,

Haha, vì thế, cậu kém thể dục nhất.”

Lưu Diệc Hàn trừng mắt hung dữ nhìn Lôi Bạc,

Nhưng lại tò mò hỏi: “Bạc à,

Tôi cũng thôi đi, tự tôi làm sai, đáng bị phạt,

Nhưng cậu, sao cậu lại đắc tội Tư Khải thế?”

Lôi Bạc uống nước, thở dài:

“Không phải là trưa nay gặp cậu ấy sao?

Thầm nghĩ đến công ty thăm cậu ấy,

Lần sau có mượn tiền cũng dễ nói chuyện hơn,

Ai ngờ…

Không may mắn như thế…

Ôi, gặp đúng lúc cậu ấy và người phụ nữ của cậu ấy làm chuyện đó.”

““A!” Lưu Diệc Hàn trợn tròn mắt, lè lưỡi,

“Tôi phát hiện một bí mật lớn…

Này, từ sau khi Tư Khải gặp cô gái kia,

Tư Khải liền trở nên khác thường.

Tôi nhớ Tư Khải lúc trước nha,

Lạnh lùng như thế, thoải mái như thế, cao cao tại thượng như thế,

Cậu còn nhớ không, chuyện Lân đòi cô gái kia ở chỗ Tư Khải?

Tôi rất nhớ Tư Khải năm đó!

Không đặt ai vào mắt, chỉ có anh em.

Lân vừa đòi, Tư Khải liền không hề chớp mắt,

Trực tiếp tặng cô gái kia cho Lân.

Nhưng bây giờ… chẹp chẹp,

Không phải tôi nói đâu, nếu ai dám cướp đi người phụ nữ hiện giờ của cậu ấy,

Tôi đoán chắc là Tư Khải sẽ trực tiếp giết người đó luôn.”

CHƯƠNG 82 CON NHÓC ĐEN ĐỦI

Cẩn thận cậu cười rụng răng cửa đó! ĐM…”

Lưu Diệc Hàn ra dấu tay chiến thắng về phía Lôi Bạc, cười khà khà:

“Cái tên nhóc cậu bị huých mạnh là đáng đời!

Ai bảo cậu xấu xa thế chứ, cứ phải kéo theo tôi?

Bạc, nếu cậu thật sự bị huých ngã thành tàn phế,

Cậu liền đi sa mạc Sahara tìm tôi nha,

Khí hậu khô nóng ở đó, khá hợp với người tàn tật như cậu.”

Lôi Bạc nghiến răng tức giận: “Được!

Tên nhóc nhà cậu chờ đi, chờ cậu đến Sahara,

Tôi cầu cho thượng đế nhận cậu về chỗ ngài.”

Trần Tư Khải đã chơi hai trận bóng, anh ta tiếp tục trượt nhanh trên sân thi đấu,

Giống như một chú chim én linh hoạt.

Lôi Bạc và Lưu Diệc Hàn đều đã trèo lên khán đài.

Trở thành người bị thương, thì có thể trở thành khán giả.

Lưu Diệc Hàn nhìn Trần Tư Khải với ánh mắt cực kỳ tôn sùng, nói:

“Tư Khải là giỏi nhất.

Về thể dục, môn nào cậu cũng giỏi nhất.”

Lôi Bạc hừ một tiếng, hơi tức giận bất bình:

“Này, tôi rất kém sao?

Diệc Hàn, cậu nên nói thật, mấy người chúng ta,

Cậu là kém nhất.

Ai bảo trước giờ cậu chưa từng chạm vào phụ nữ chứ?

Cậu chưa từng âm dương hòa hợp, đương nhiên âm dương không cân bằng rồi,

Haha, vì thế, cậu kém thể dục nhất.”

Lưu Diệc Hàn trừng mắt hung dữ nhìn Lôi Bạc,

Nhưng lại tò mò hỏi: “Bạc à,

Tôi cũng thôi đi, tự tôi làm sai, đáng bị phạt,

Nhưng cậu, sao cậu lại đắc tội Tư Khải thế?”

Lôi Bạc uống nước, thở dài:

“Không phải là trưa nay gặp cậu ấy sao?

Thầm nghĩ đến công ty thăm cậu ấy,

Lần sau có mượn tiền cũng dễ nói chuyện hơn,

Ai ngờ…

Không may mắn như thế…

Ôi, gặp đúng lúc cậu ấy và người phụ nữ của cậu ấy làm chuyện đó.”

““A!” Lưu Diệc Hàn trợn tròn mắt, lè lưỡi,

“Tôi phát hiện một bí mật lớn…

Này, từ sau khi Tư Khải gặp cô gái kia,

Tư Khải liền trở nên khác thường.

Tôi nhớ Tư Khải lúc trước nha,

Lạnh lùng như thế, thoải mái như thế, cao cao tại thượng như thế,

Cậu còn nhớ không, chuyện Lân đòi cô gái kia ở chỗ Tư Khải?

Tôi rất nhớ Tư Khải năm đó!

Không đặt ai vào mắt, chỉ có anh em.

Lân vừa đòi, Tư Khải liền không hề chớp mắt,

Trực tiếp tặng cô gái kia cho Lân.

Nhưng bây giờ… chẹp chẹp,

Không phải tôi nói đâu, nếu ai dám cướp đi người phụ nữ hiện giờ của cậu ấy,

Tôi đoán chắc là Tư Khải sẽ trực tiếp giết người đó luôn.”

CHƯƠNG 82 CON NHÓC ĐEN ĐỦI

Cẩn thận cậu cười rụng răng cửa đó! ĐM…”

Lưu Diệc Hàn ra dấu tay chiến thắng về phía Lôi Bạc, cười khà khà:

“Cái tên nhóc cậu bị huých mạnh là đáng đời!

Ai bảo cậu xấu xa thế chứ, cứ phải kéo theo tôi?

Bạc, nếu cậu thật sự bị huých ngã thành tàn phế,

Cậu liền đi sa mạc Sahara tìm tôi nha,

Khí hậu khô nóng ở đó, khá hợp với người tàn tật như cậu.”

Lôi Bạc nghiến răng tức giận: “Được!

Tên nhóc nhà cậu chờ đi, chờ cậu đến Sahara,

Tôi cầu cho thượng đế nhận cậu về chỗ ngài.”

Trần Tư Khải đã chơi hai trận bóng, anh ta tiếp tục trượt nhanh trên sân thi đấu,

Giống như một chú chim én linh hoạt.

Lôi Bạc và Lưu Diệc Hàn đều đã trèo lên khán đài.

Trở thành người bị thương, thì có thể trở thành khán giả.

Lưu Diệc Hàn nhìn Trần Tư Khải với ánh mắt cực kỳ tôn sùng, nói:

“Tư Khải là giỏi nhất.

Về thể dục, môn nào cậu cũng giỏi nhất.”

Lôi Bạc hừ một tiếng, hơi tức giận bất bình:

“Này, tôi rất kém sao?

Diệc Hàn, cậu nên nói thật, mấy người chúng ta,

Cậu là kém nhất.

Ai bảo trước giờ cậu chưa từng chạm vào phụ nữ chứ?

Cậu chưa từng âm dương hòa hợp, đương nhiên âm dương không cân bằng rồi,

Haha, vì thế, cậu kém thể dục nhất.”

Lưu Diệc Hàn trừng mắt hung dữ nhìn Lôi Bạc,

Nhưng lại tò mò hỏi: “Bạc à,

Tôi cũng thôi đi, tự tôi làm sai, đáng bị phạt,

Nhưng cậu, sao cậu lại đắc tội Tư Khải thế?”

Lôi Bạc uống nước, thở dài:

“Không phải là trưa nay gặp cậu ấy sao?

Thầm nghĩ đến công ty thăm cậu ấy,

Lần sau có mượn tiền cũng dễ nói chuyện hơn,

Ai ngờ…

Không may mắn như thế…

Ôi, gặp đúng lúc cậu ấy và người phụ nữ của cậu ấy làm chuyện đó.”

““A!” Lưu Diệc Hàn trợn tròn mắt, lè lưỡi,

“Tôi phát hiện một bí mật lớn…

Này, từ sau khi Tư Khải gặp cô gái kia,

Tư Khải liền trở nên khác thường.

Tôi nhớ Tư Khải lúc trước nha,

Lạnh lùng như thế, thoải mái như thế, cao cao tại thượng như thế,

Cậu còn nhớ không, chuyện Lân đòi cô gái kia ở chỗ Tư Khải?

Tôi rất nhớ Tư Khải năm đó!

Không đặt ai vào mắt, chỉ có anh em.

Lân vừa đòi, Tư Khải liền không hề chớp mắt,

Trực tiếp tặng cô gái kia cho Lân.

Nhưng bây giờ… chẹp chẹp,

Không phải tôi nói đâu, nếu ai dám cướp đi người phụ nữ hiện giờ của cậu ấy,

Tôi đoán chắc là Tư Khải sẽ trực tiếp giết người đó luôn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play