“Có chuyện gì thế, không thể hoãn một chút được sao? Hoặc là ăn cơm xong rồi đi cũng được mà.”
Tiêu Mộng bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Không được đâu. Chuyện này thật sự rất quan trọng.”
Liên quan tới hai cái mạng nhỏ của cô và Bạch Mị nữa đó…
Cho dù có nghèo thật, nhưng dù sao cũng là hai kiếp người...
“Xin lỗi chị Tố Trân, hẹn chị ngày mai được không?’
Tiêu Mộng áy náy nói, Tố Trân cũng chỉ có thể gật đầu.
Đứng dưới ánh mặt trời, Tố Trân giơ tay lên che nắng, híp mắt nhìn theo Tiêu Mộng.
Cô ta trông thấy Tiêu Mộng quả nhiên đi mười mấy mét qua quán nhỏ bên kia đường, mua một túi bánh bao, xách túi chạy lên xe buýt.
“Ầy, rõ ràng là tình nhân bé bỏng của tổng giám đốc Trần, sao dáng vẻ không giống vậy chút nào nhỉ?
Ăn bánh bao, ngồi xe buýt?
Đây rốt cuộc là sao?
Kỳ lạ thật.”
Tố Trân lắc đầu, sang cửa hàng đối diện ăn cơm.
Tiêu Mộng lúc này đang ngồi trên xe buýt, chén sạch mấy cái bánh bao. Xuống xe trước cửa bệnh viện liền trông thấy Bạch Mị.
Bạch Mị còn gấp gáp hơn cô, xách hộp cơm giữ nhiệt, đi tới đi lui dưới tán cây.
“Cô cứ như con kiến trong chảo nóng, ruồi mất đầu vậy ấy. Này, Bạch Mị, nhìn dáng vẻ gấp gáp của cô kìa.”
Tiêu Mộng còn có tâm trạng trêu chọc Bạch Mị, che miệng cười.
Bạch Mị lập tức thở phào: “Bà cô của tôi ơi, cuối cùng cô cũng chịu tới rồi!
Cô có biết tôi chờ cô bạc cả tóc rồi không?
Tôi đợi cô… Tội đợi cô mười hai phút rồi đó!”
Tiêu Mộng cười hi hi: “Mới mười hai phút mà, không lâu lắm.
Tôi cũng hết cách, phải đi làm mà, không thể xin về sớm được.
Sẽ bị trừ tiền đó, sếp keo kiệt lắm.”
Bạch Mị vỗ vỗ vào chiếc hộp giữ nhiệt trong tay, nghiêm túc nói: “Tôi vội là vội hộp cơm này nè! Sợ để lâu quá sẽ ảnh hưởng tới mùi vị. Biết đâu cậu chủ Kim không vui, trực tiếp trút giận lên đầu chúng ta thì làm thế nào?”
Hai mắt Tiêu Mộng mở to, gật đầu một cái thật mạnh:
“Phải phải! Cô nói chuẩn lắm! Tôi sẽ lập tức đưa tới đó với tốc độ hỏa tiễn!