Trên trán Bạch Mị xuất hiện… vạch đen.

Hai cái người này, cứ nhất định anh một câu tôi một câu nói chuyện phiếm, trực tiếp bỏ cô qua một bên.

“Diệc Hàn chính là như vậy, chúng tôi đều từng khuyên nhủ cậu ta, nhưng cậu ta vẫn không muốn gần gũi quá mức cùng với phụ nữ.

Cho nên hôm nay nghe nói tối qua cậu ta mang phụ nữ về nhà, tôi và Lôi Bạc đều rất khiếp sợ.”

“Vậy thì thật sự rất ly kỳ nha.”

Tiêu Mộng nghĩ tới tác phong của tên nham hiểm họ Lưu, lập tức bĩu môi thở dài: “Dáng vẻ anh ta cũng coi như anh tuấn, vậy mà lại không thích phụ nữ.

Nếu anh ta thực sự như vậy, chắc mẹ anh ta cũng gấp gáp muốn chết.”

“Nếu như tối qua Diệc Hàn làm ra cái gì đối với Bạch Mị, tất cả chúng ta đều phải cảm tạ Bạch Mị, vì đã khiến Diệc Hàn trở lại quỹ đạo bình thường.

Nhưng mà suy đoán một chút cũng cảm thấy không có khả năng cho lắm, Diệc Hàn sẽ không táy máy tay chân với Bạch Mị đâu.”

Tiêu Mộng gật đầu: “Ừm, tôi cũng nghĩ phó tổng giám đốc Lưu sẽ không.”

Hả? (⊙o⊙) Hai người này… có ý gì?

Dù thế nào, cô cũng là một thiếu nữ thanh xuân bị cái tên Lưu gì đó cưỡng hiếp ngay tại nhà anh ta, vậy mà lại trở thành vinh hạnh của cô?

“Ai nói, ai nói anh ta không động tay động chân với tôi!”

Trong cơn tức giận, Bạch Mị trợn to hai mắt, đáp trả một cách mỉa mai.

(⊙v⊙) Hả? Ngược lại, Tiêu Mộng cũng trợn to hai mắt nhìn chằm chằm Bạch Mị: “Nói vậy là phó tổng giám đốc Lưu đã động tay động chân với chị sao?”

Ngay cả Kim Lân đang lái xe phía trước cũng bị dọa giật mình, bất chợt quay đầu lại.

Hai người cùng kinh ngạc nhìn Bạch Mị.

Lúc này Bạch Mị mới ngộ ra, vừa nãy cô xúc động nên đã nói cái gì đó…

Cô cười khổ một tiếng, lấy tay che mặt nói: “Có động hay không… hai người cũng đâu cần phản ứng như vậy.”

Tiêu Mộng ngồi tại chỗ suy nghĩ, trên đỉnh đầu có một đám mây đen rất lớn bay qua.

Trời ơi, đây là chuyện gì vậy!

Trong một đêm, hai người bạn gái của cô đều bị hai người bạn tốt của Trần Tư Khải giải quyết!

Haiz, một mình Trần gấu xấu xa anh khi dễ Tiêu Mộng tôi thì cũng thôi, ngay cả bạn bè anh cũng đều khi dễ bạn bè tôi!

Tiêu Mộng bạnh quai hàm, siết chặt nắm tay tức giận nói: “Chị Bạch Mị, chị yên tâm! Em sẽ không để cho máu của chị chảy vô ích đâu! Thù này của chị, em nhất định sẽ báo! Bắt phó tổng giám đốc Lưu cưới chị về nhà!”

*** “Hả!”

“Hả!”

Kim Lân và Bạch Mị đều bị lời nói của Tiêu Mộng doạ cho hỏng mất.

Cái gì gọi là… sẽ không để cho máu của chị chảy vô ích?

Bạch Mị chảy máu gì?

Chẳng lẽ là… máu trinh trắng?

Ha ha ha ha… Kim Lân hơi suy nghĩ về nội dung trong lời nói của Tiêu Mộng một chút, không nhịn được cười rộ lên.

Có đôi khi bé con này vô cùng đáng yêu, khiến người khác luôn luôn vui vẻ.

Rất nhanh, ba người bọn họ liền đi tới bến cảng bên bờ Đông Hải..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play