“Cậu Trần vừa về nước không lâu nhỉ!”
“Đẹp trai quá! Người thật hấp dẫn hơn trong hình nhiều!”
“Trời ạ, dáng vẻ này phải xứng với cấp bậc Thiên Vương!”
“Không ai có thể sánh bằng!”
Những người xung quanh không nhịn được khen ngợi liên tục, nghị luận ầm ĩ.
Trần Tư Khải đi tới chỗ nào cũng đều trở thành tiêu điểm của mọi người.
Anh có dung mạo tuyệt thế, khí độ chấn nhiếp lòng người, còn có bối cảnh thần bí. Sự cường đại quyền thế của anh có thể khiến anh rạng rỡ phát sáng tựa như một viên kim cương cực lớn, vừa xuất hiện đã khiến một đám người kinh hãi ca thán.
Soạt soạt soạt!
Ngay sau đó, vô số vệ sĩ mặc tây trang màu đen vây quanh Trần Tư Khải, che chở cho anh, đoàn người cùng đạp lên thảm đỏ đi về phía du thuyền.
Chủ nhân của Du thuyền là một người đàn ông mập mạp hơn năm mươi tuổi, ông ta bước nhanh tới đón: “Ôi trời, cậu Trần à, cậu có thể tới thực sự là khiến tôi quá vui mừng! Thậm chí tôi còn cảm thấy trên mặt mình quá xán lạn rồi!”
Trần Tư Khải nhẹ nhàng bắt tay tổng giám đốc Vương, cười nhạt: “Tổng giám đốc Vương mở tiệc ở nơi này, tất nhiên tôi phải tới ủng hộ.”
“Mời mời, tôi đã chuẩn bị chuẩn bị vị trí tốt nhất cho cậu Trần!”
Tổng giám đốc Vương ưỡn bụng bự, cười đến mức đôi mắt híp thành một đường chỉ.
Lúc này, từ bên trong có một cô gái trẻ mặc váy màu hồng nhạt trễ ngực đi tới, nhìn qua tựa như con lai. Đôi mắt của cô rất to, có màu nâu và sâu vào bên trong, tóc cũng màu nâu, rất có phong cách của người Hy Lạp. Vừa nhìn lần đầu đã thấy được đây là một đại mỹ nữ có phong thái yểu điệu.