Dường như Tiêu Mộng nghe được giọng nói như gió thoảng của anh ở bên tai: “Chụp lén cho đẹp vào…”
Hôn nhau… Trên bãi biển dưới ánh nắng chói chang…
Đây đúng là chuyện không thể tin nổi Tiêu Mộng đã làm từ lúc chào đời đến nay!
Từ máy bay trên trời có thể nhìn thấy hai người họ không?
Cá trong biển có chê cười cô không?
Đằng sau nham thạch có người nhìn lén hay không…
A a a a… Cô xấu hổ muốn chết rồi.
Tiêu Mộng cố gắng tránh né sự cọ sát từ đôi môi như lửa nóng của Trần Tư Khải cô muốn nói: Trần Tư Khải, muốn hôn thì hãy tìm một nơi yên tĩnh tiếp tục.
Thế nhưng cô căn bản không có cơ hội nói chuyện, cô hơi tránh thì Trần Tư Khải lập tức cho rằng cô không muốn, ngược lại còn vội vã hôn cô sâu hơn.
“A a…”
Tiêu Mộng hầm hừ, khẽ run rẩy dưới thân Trần Tư Khải.
Đáng ghét, hôn thì hôn, sao phải dùng đầu lưỡi bá đạo đó càn quét cô chứ?
Làm cho đầu óc cô như sắp nổ tung, ý thức cũng trở nên mơ hồ.
Cô chỉ cảm thấy tê dại, choáng váng, ngọt ngào, trong lòng rất chờ mong…
Khang Tử nheo mắt nhìn hai người đang hôn nhau say đắm trên bờ biển ở phía xa, trên đầu anh ta đầy mây đen.
Anh ta phất phất tay, một đám đàn em chạy tới.
“Đi, canh chừng cẩn thận tất cả khu vực xung quanh, không cho phép bất cứ ai tiếp cận. Nếu bị người ta chụp lại thì sẽ gặp phiền phức lớn.”
“Rõ!”
Các anh em trong Chính Hổ Đường đồng thanh hô lên, rồi lập tức đi hành động.
Những thứ khác thì họ không giỏi, mà họ chỉ giỏi nhất là phách lối, ngang ngược.
Khang Tử phun làn khói từ trong miệng ra, không nhịn được vịn trán ai oán.
“Cậu chủ của tôi ơi, cậu không thể để tôi bớt lo lắng sao. Giữa ban ngày ban mặt mà không kìm lòng nổi, lỡ như bị ai nhìn thấy thì sẽ gặp rắc rối lớn.”
Khang Tử thật sự không hiểu được cậu chủ.
Trước giờ anh chưa từng rung động với người phụ nữ nào, hoặc là những người phụ nữ đó trong mắt cậu chủ, cũng không bằng một con chó anh nuôi trong tủ quần áo.
Mà bây giờ… Ở cùng với Tiêu Mộng, cậu chủ tựa như một viên pháo, chỉ cần một kích là nổ.
Cuối cùng Trần Tư Khải cũng buông Tiêu Mộng ra, anh híp đôi mắt dài sắc bén, nhìn đôi môi bị hôn đến sưng đỏ của Tiêu Mộng.
Trần Tư Khải âm thầm cười một tiếng rồi đứng lên, dáng người cao một mét chín tuấn tú phi phàm hiện ra dưới tàng cây.
*** “Dậy, cần phải đi rồi.”
Anh đưa tay ra kéo Tiêu Mộng từ dưới đất lên.
Tiêu Mộng sửng sốt mấy giây mới bình tĩnh lại từ trong sự rung động của nụ hôn nồng nhiệt, cô mơ mơ màng màng đưa bàn tay nhỏ cho anh, sau đó bị Trần Tư Khải nhẹ nhàng kéo một phát lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT