Thật lòng hay không, không cần phải nói thành lời, mà phải nhìn hành động.
Tiêu Mộng mặc xong, cúi đầu, ngại ngùng đi ra.
Kim Lân lập tức cười hihi đi tới, rất chu đáo, dịu dàng hỏi:”Mộng, tối qua ngủ ngon không?”
Tiêu Mộng cắn môi, mặt đỏ bừng.
Trần Tư Khải quá hiểu Tiêu Mộng, biết cô đang rối rắm cái gì, liền gỡ rối cho cô, nói:”Em yên tâm, tối qua là nữ giúp việc nhà Lân cởi đồ cho em. Nhân phẩm của Lân rất tốt, sẽ không nhân lúc lỡ làng mà lợi dụng em, đúng không Lân?”
Gắn cho Kim Lân một cái mác thật tốt trước, để sau này khi tên nhóc này muốn xâm phậm Mộng sẽ cảm thấy áy náy.
Kim Lân cười, gật đầu:”Đúng thế, đúng thế, Mộng, em yên tâm, em là bảo bối của tôi, là người mà tôi thật lòng yêu thương nhất, tôi sẽ không không tôn trọng em. Tối qua, tôi thấy em say rồi, sợ đưa em về nhà sẽ bị người lớn mắng nên đưa em về nhà tôi, rồi bảo nữ giúp việc tắm rửa cho em.”
*** Lúc này Tiêu mộng mới thở phào, chẳng qua vẫn cảm thấy xấu hổ, đỏ mặt, nói nhỏ:”Ngại quá, tối qua tôi uống say… Sau này tôi sẽ chú ý, quá mất mặt.”
Kim Lân cười càng thêm xán lạn:”Không sao, không sao, không mất mặt, không hề mất mặt chút nào. Con người mà, khi không vui mọi người đều đi uống rượu, có thể hiểu được. Mấy người bạn của em, tôi cũng sắp xếp người đưa họ về rồi. Em yên tâm.”
Trần Tư Khải liếc nhìn Tiêu Mộng vài cái, nói:”Lân, cậu tránh đi trước, tôi có vài lời muốn nói với Mộng.”
Khóe môi Kim Lân bắt đầu co giật.
Đương nhiên là anh ta không muốn tránh đi!
ĐM, ở nhà anh ta, vậy mà anh ta còn phải tránh?
Tiêu Mộng ngạc nhiên, ngước mắt nhìn Trần Tư Khải, hiển nhiên, cô rất tò mò Trần Tư Khải muốn nói gì với cô.