Tiêu Mộng muốn xuống giường, lại cảm thấy trần trụi đi xuống quá mất mặt, thế nên kéo ga giường, dùng ga giường quấn quanh người, quấn chặt cảnh xuân vào trong chăn, kéo theo cái đuôi dài xuống giường như trong phim truyền hình.
Chết mất, cái ga này quá to, quá dài, kéo theo thật là nặng.
“Xem ra người diễn trong phim truyền hình đều là kẻ cướp, vậy mà có thể quấn ga giường chạy như bay, không thể tưởng tượng nổi.” Tiêu Mộng tự nói một mình, cố gắng đi tới bên cửa sổ, nhìn ra ngoài.
“Ô… Vườn hoa lớn quá! Cảnh đẹp quá.” Miệng nhỏ chu ra, đôi mắt trắng đen rõ ràng mở to.
*** Đập vào tầm mắt toàn là màu xanh biếc, đó là màu xanh xinh đẹp khỏe mạnh, có thể mang đi tất cả buồn phiền.
Đặc biệt là những cây cao điểm xuyết, khiến người ta muốn dừng lại, tựa vào.
“Chiếc ghế dài trắng bên kia, nếu ngồi lên đó nằm mơ, hoặc là vẽ tranh, chắc là rất thích, hihi.” Tiêu Mộng lại nhìn về bên còn lại, ô, cô thấy gì kia?
Vậy mà lại là biển!
Căn nhà này cách biển gần quá!
Chắc là xây căn nhà này trên mỏm đá nhô ra biển, đứng trước cửa sổ, cô có thể thấy được biển lớn xanh vô bờ.
“Nơi này thật đẹp.”
Cửa phòng nhẹ nhàng bị hé mở ra… Sinh vật giống đực cao lớn khỏe mạnh nào đó híp đôi mắt hẹp dài liếc nhìn về phía tường.
Nhìn bờ vai trắng nõn, bóng người xinh đẹp của cô gái, anh ta không nhịn được mà hít sâu một hơi.
“Em thật sự là lạc quan vô cùng nha, trong tình huống này mà em còn có thể giữ được thú vui trẻ con của mình.” Giọng đàn ông trầm khàn vang lên bên tai Tiêu Mộng, khiến cô giật mình nhảy lên.
“Ai đó?” Tiêu Mộng quay phắt người lại, không cẩn thận giẫm vào ga giường, rầm một tiếng, cô ngã nhào xuống đất, rất mất mặt.