Kim Lân ngẩng đầu lên, mặt đầy nước mắt, nhìn thẳng vào khuôn mặt đẹp trai trắng nõn của Trần Tư Khải, khịt mũi, nói:”Tư Khải, cậu thật lòng thích Mộng sao?”
Biết ngay, tình cảm anh em có tốt hơn nữa, cuối cùng cũng có ngày trở mặt, vì người phụ nữ khiến người ta đau đầu – Tiêu Mộng.
“Haizz…” Trần Tư Khải thở dài, gật đầu:”Ừ, thích. Bằng không tôi sẽ không xông tới chỗ cậu vào lúc này.”
Kim Lân cũng bưng ly rượu lên, một hơi nốc cạn, căm hận nói:”Vì sao anh em chúng ta lại thích cùng một người? Là ai thất đức thế, không phải là đùa giỡn hai chúng ta sao?”
***”Haha… trẻ con.” Trần Tư Khải cười khổ, chỉ lên trời:”Là ông trời sắp đặt. Đây là số phận của chúng ta.”
Kim Lân nghịch ngón tay, rất rối rắm:”Vậy… Tư Khải, Mộng thật sự từng bày tỏ với cậu sao, nói là cô ấy rất yêu cậu?”
Làm tình gì đó, Kim Lân không nói được thành lời, vì khi nói ra, người tổn thương đầu tiên chính là Kim Lân anh ta.
Trần Tư Khải chăm chú nhìn Kim Lân, cuối cùng vẫn không nỡ khiến Kim Lân quá đau lòng, nói:”Giả đó. Cô nhóc kia, ngu ngơ ngốc nghếch, sẽ không nói ra những lời như thế.”
Trần Tư Khải nói như thế, lại vừa tự phê phán với chính bản thân mình: Trần Tư Khải ơi là Trần Tư Khải, cái đồ đầu heo nhà mày! Nào có ai mềm lòng với tình địch của mình chứ? Sao đột nhiên mày hồ đồ thế?
Thế nhưng… đối diện với anh ta, có nói thế nào cũng là Lân…”Hả, thật sao? Tôi nói mà…” Kim Lân lập tức hai mắt sáng lên, thở phào một hơi.
“Thế nhưng, cậu muốn thắng tôi, khả năng bằng 0.”
“Cũng chưa chắc, tình yêu nào có thể nói chắc chắn. Hơn nữa, bên người cậu còn có một quả bom, cái cô Anna kia, vẫn còn cô ta, cậu liền không thể theo đuổi Mộng, haha, tôi có thể nhân cơ hội này mãnh liệt tấn công.”