Nhìn Cố Thần như thế chắc hẳn là anh còn yêu Thẩm Nhược Tâm nhiều lắm, còn cô có thể chỉ là trong lúc anh cô đơn, thiếu thốn tình cảm mới tìm cô làm người thay thế.
Cô thấy mình thật sự giống như là một người ngốc, chỉ cần anh ban cho cô một quả dâu tây, cô cứ nghĩ trái tim anh đã thuần hóa đỏ như dâu tây, trao trọn trái tim anh cho cô, nhưng thực chất không phải là thế, dâu tây thì là dâu tây, nào có thể là trái tim được.
Buổi tiệc sinh nhật trong trí tưởng tượng của mọi người sẽ là vô cùng lãng mạn, nhưng hết thảy nhìn lại không khác gì một buổi tàn cuộc đã bị người khác đi qua.
Bánh kem nằm chõng chơ trên mặt đất, người thất thần thức ăn cũng đã nguội.
Giai Giai đi đến chỗ đàn, ngồi xuống chỗ mà Cố Thần vừa ngồi, cô đánh lên bản nhạc vừa rồi Cố Thần đánh.
Giai Giai đi đến bàn ăn, cô ngồi xuống thử qua các món ăn rồi tự mình cắt bánh kem ăn một mình.
Hết cả mọi chuyện được Vân Thiên Lâm và Bạch Hiểu Nguyệt chứng kiến, hai người nhìn Giai Giai mà đau lòng thay cho cô.
trong đầu anh chỉ toàn là hình ảnh về Giai Giai.
“Em có thể kể tại sao em lại bị gán trả nợ!”
Thẩm Nhược Tâm nước mắt ngắn nước mắt dài, tay quệt quệt nước mắt kể ngắn gọn mấy câu là vì Lưu Huân đánh bài trên vùng biển quốc tế, bị thua bài bạc liền đi vay của bọn người cho vay nặng lãi hòng gỡ gạc lại chút đỉnh, ai ngờ thua thảm bại đến khả năng trả nợ cũng không thể, hắn bị bọn người đó bức đến thảm hại.
Lưu Huân không còn cách nào khác đành bán cô cho bọn cho vay.
Cho nên cô mới xảy tình trạng hiện tại.
“Những người đó còn nói là đem em đi làm gái mại dâm, chừng nào kiếm đủ tiền rồi thì mới được thả ra.
Em thật sự rất sợ…”
Thẩm Nhược Tâm nói xong liền khóc òa lên, một bộ dáng nhu nhược đến đáng thương, thật sự làm người ta nhìn qua sẽ không đành lòng.
Tình cảnh này làm cho Cố Thần có chút rối rắm, chuyện xảy ra như thế này là không ai muốn, nhưng anh cũng không biết giúp đỡ cô thế nào.
Bởi vì lúc cô ra đi rất tuyệt tình dứt khoát, bây giờ thì đối với anh khóc lóc thương tình.
Đây là kết quả mà cô phải tự chịu khi quyết định phản bội anh.
“Kế tiếp em định tính thế nào?” Cố Thần hỏi một câu, anh nghĩ là mình nên giải quyết dứt điểm chuyện này.
Trong lúc nhất thời, phòng bệnh tĩnh mặc, chỉ có tiếng nức nở của Thẩm Nhược Tâm.
Thẩm Nhược Tâm không nói gì, chỉ một mặt lắc đầu, cô không biết nên làm gì cả.
Cô chỉ có thể trông chờ vào sự giúp đỡ của Cố Thần thôi.
Cô không muốn trở về Lưu gia nữa..