Lại nói về ba cô gái Lam Nhạn, Tiêu Mộng và Bạch Mị, ba người cùng nhau đi vào, cùng nhau cảm thán “Wow!” một tiếng khiến rất nhiều người chú ý.
Ế? Ba cô gái này làm gì đây? Ăn mặc sơ sài, quần áo giống như loại giá rẻ. Một người trong đó mặc hàng hiệu, chế tác cũng rất tốt, thế nhưng, cô để mái bằng, khuôn mặt ngốc nghếch mà non nớt, vừa nhìn liền thấy không giống con nhà danh giá. Con nhà danh giá đều rất khuôn mẫu, đều là vẻ mặt cao ngạo, cười rất nhẹ, thấy người ngoài hành tinh tấn công trái đất cũng không có biểu cảm ngạc nhiên, đều sẽ thể hiện dáng vẻ có hiểu biết. Thế nên, ba cô gái vừa vào đã xuýt xoa như này, chắc chắn không phải là cô chủ gia đình cao quý.
Thật ra bảo vệ ở cửa cũng nghi ngờ ba cô gái ăn mặc giản dị này, thế nhưng vé lù lù trong tay người ta, cũng không có lý do gì để đuổi người ta ra ngoài.
“Trời ơi, đèn treo trần này thật nhiều lớp giống như bánh gato nhiều tầng vậy, hai người nói xem, nhỡ nào chiếc đèn này không chắc chắn, đột nhiên rơi xuống thì làm thế nào?” Bạch Mị ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, chẹp miệng lắc đầu.
*** Lam Nhạn lại ngây ngốc nhìn đồ trang trí trên tường, cảm thán trang phục của đám người nhà giàu: “Sau này bà đây có tiền cũng sẽ làm party khoe khoang như này!”
Tiêu Mộng là người dễ đói nhất, cô chỉ nhìn chằm chằm các loại đồ ăn phong phú đa dạng trên bàn, nuốt ngụm nước bọt: “Vì sao bọn họ không ăn mấy nhỉ, tớ có thể ăn không?”
Lam Nhạn nhìn trái rồi lại nhìn phải, ho một tiếng, sau đó nhe răng cười xấu xa: “Chị em, dù sao ở đây cũng không có ai biết chúng ta, tới thì cũng đã tới rồi, chúng ta còn ngây ra đó làm gì, đương nhiên là càn quét hết đống đồ ăn thôi! Đi!”
Một lời kêu gọi, trăm lời hưởng ứng.
Ba cô gái ý chí sục sôi giống như gà chọi, mỗi người cầm một chiếc khay, tấn công về phía đồ ăn.
Cái này ngon, gắp một chút… Ế, cái này nhìn cũng ổn, lấy nhiều một chút… Ôi, miếng bánh ngọt này nhìn có vẻ khiến người ta rất muốn ăn, lấy, lấy… Cứ như thế, không bao lâu, Tiêu Mộng đã gắp đầy một khay đồ ăn, chất thành một ngọn núi nhỏ.
Bơ tươi ở đây nhìn có vẻ ngon, màu cũng rất đẹp, không biết ăn thì có vị gì.
Tiêu Mộng xiên một miếng bánh kem bơ, há to miệng, nhét vào.