“Trời ơi…” Đột nhiên Trần Tư Khải nhăn mày lại, khuôn mặt đẹp trai xị ra.

Khiến Tiêu Mộng giật mình, nhanh chóng hỏi: “Anh sao thế?”

Trần Tư Khải nhăn mặt, một tay ôm bụng, nói: “Đau dạ dày…”

“Á? Đau dạ dày?”

Tiêu Mộng đặt hộp cơm xuống, hoảng hốt không biết làm sao: “Vậy phải làm thế nào? Anh có mang theo thuốc dạ dày không? Có phải anh vốn bị bệnh đau dạ dày không?”

Một tay Trần Tư Khải vuốt tóc Tiêu Mộng, khẽ nói: “Vốn dĩ tôi nào có bị đau dạ dày bao giờ! Còn không phải là vì em… Đại khái là hôm nay quá tức giận, nên mới…”

***

Trần Tư Khải không nói thêm gì nữa, chỉ là đôi mắt thâm sâu kia nhìn chằm chằm Tiêu Mộng.

Tiêu Mộng lập tức đầu hàng, nước mắt rưng rưng, chu môi: “Xin lỗi, tôi không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng như này, sau này tôi đi đâu cũng sẽ xin phép anh. Giờ phải làm thế nào? Có cần gọi 115 không?”

Khóe miệng Trần Tư Khải giật giật.

Bệnh đau dạ dày cỏn con mà phải gọi 115, vậy lái xe cứu thương còn không bận chết sao?

“Không cần, em xoa tay cho ấm rồi đặt lên ủ ấm bụng tôi, chắc là sẽ đỡ hơn một chút.”



“Ừ, được rồi, tôi xoa tay ngay đây.”

Tiêu Mộng lập tức hà vài hơi ấm lên lòng bàn tay, bắt đầu ra sức xoa hai tay với nhau.

Dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc kia khiến Trần Tư Khải suýt nữa bật cười mấy lần.

Ông trời ơi, cô nhóc này đáng yêu chết mất, cái gì cô cũng tưởng thật, anh ta sắp không giả vờ được nữa rồi.

Tiêu Mộng xoa hai tay ấm lên, kéo áo của Trần Tư Khải lên, áp tay mình lên bụng anh ta.

Cả người Trần Tư Khải đột nhiên run lên!

Đôi tay mũm mĩm mang theo hơi ấm đặt lên bụng dưới anh ta.

Thật ra Trần Tư Khải muốn nhắc nhở Tiêu Mộng chỗ cô ủ ấm căn bản không phải là vị trí của dạ dày.

Tiêu Mộng lại gần, thân người mềm mại dựa vào Trần Tư Khải, đôi mắt sáng long lanh nghiêm túc nhìn Trần Tư Khải, hỏi: “Thế nào?”

“Hử?” Vậy mà Trần Tư Khải lại thất thần!

Anh ta chấn động ngây người vì sự ấm áp của cô dành cho anh ta.

“Tôi hỏi anh, bụng đã đỡ hơn chút nào chưa? Có hiệu quả không? Dạ dày còn đau không?”



“Ừ, đỡ hơn một chút, thế nhưng vẫn hơi đau.” Trần Tư Khải mỉm cười.

“Không sao, tôi xoa tay thêm lần nữa!”

Các bạn chọn truyen1. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!

Tiêu Mộng rút tay ra, lại bắt đầu nhanh chóng xoa hai tay với nhau.

Trần Tư Khải thấy Tiêu Mộng nghiêm túc như này, không khỏi ngây người.

Cô nhóc như này, sao anh ta có thể tổn thương cô chứ?

Tiêu Mộng lại đặt tay ủ ấm bụng Trần Tư Khải lần nữa.

Trần Tư Khải thật sự kìm lòng không được, ngay lúc này, cánh tay ôm lấy eo Tiêu Mộng, anh ta hơi nghiêng mặt, khẽ hôn lên môi cô.

(⊙_⊙) Tiêu Mộng ngơ ngác.

Ế? Vì sao lại hôn rồi?

Không phải anh ta vẫn đang đau bụng sao?

Đang chữa trị mà… Sao anh ta lại bắt đầu hôn cô rồi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play