Tiêu Mộng quay mặt lại, cười hihi nhìn Kim Lân cách đó mười mấy mét, vẫy tay: “Lân, anh mau qua đây, ngồi lên đây thích lắm! Mau tới đây!”

Kim Lân đi từng bước về phía cô gái trắng nõn không chút tỳ vết kia, đáy lòng tràn ngập ngọt ngào.

Giày của hai người sóng vai nhau, đặt ngoài tấm thảm.

Hai người ngồi đối điện, đều khoanh chân ngồi trên thảm, dưới bóng râm, ăn bữa trưa thịnh soạn.

Thật ra Kim Lân không nói với Tiêu Mộng, Bích Thủy Lam Thiên là một khu biệt thự thuộc tập đoàn tài chính Vàng Bạc nhà bọn họ, thường ngày không có ai có thể tới, nhân viên chính phủ gì đó cũng phải xin phép nhà họ Kim, thỉnh thoảng mới có thể tới một lần.

Nơi đây, căn bản là vườn hoa của những nhân vật quan trọng trong nhà họ Kim.

Để Tiêu Mộng có thể vui chơi thỏa thích ở đây, Kim Lân đã ra lệnh, không cho phép bất kỳ đứa con cháu nhà họ Kim nào bước vào đây.

“Cảm thấy môi trường ở đây tốt không? Có thích chỗ này không?” Kim Lân gắp thức ăn cho Tiêu Mộng, anh ta ăn rất ít.

“Ừ, nơi đây á, rất tốt, rất tốt… giống như thế giới cổ tích vậy… Đúng rồi, nếu bên kia có vài con ngựa, bên kia nuôi thêm vào con cừu lông trắng như tuyết, vậy thì càng thích hơn.”

Tiêu Mộng ăn căng phồng má, tay cầm dĩa chỉ khắp nơi, nói: “Đương nhiên, những con ngựa, cừu kia đừng có đi ngoài là được, bằng không thì thối quá cũng ảnh hưởng tới môi trường tuyệt đẹp ở đây, hahaha…”

Kim Lân cũng bị những lời trẻ con của Tiêu Mộng chọc cho bật cười.

Cô gái như này, không trang điểm, không làm màu, cô giản đơn, nhẹ nhàng thoải mái.

Nhưng cô như này lại khiến cho người ta có cảm giác không hề khó chịu, cực kỳ xinh đẹp!

Khiến người ta thấy nụ cười của cô mà thất thần.

Khiến người ta nhìn vào đôi mắt trong suốt sáng ngời của cô mà muốn chiếm lấy.

… Lưu Diệc Hàn vừa về tới công ty, lập tức nhận được sự chào đón nồng nhiệt của rất nhiều đồng nghiệp.

Phó tổng giám đốc đẹp trai dễ nói chuyện quay về, ai mà không vui chứ?

“Tư Khải, tôi về rồi.

Ô, gọi sai rồi, nên gọi là tổng giám đốc Trần.

Tổng giám đốc Trần, bữa trưa của cậu, Tố Chân bảo tôi đưa cho cậu.”

Lưu Diệc Hàn khẽ cười, đi vào trong phòng làm việc của tổng giám đốc, đặt đồ ăn gọi ngoài lên bàn của Trần Tư Khải.

“Hử? Tố Chân?” Trần Tư Khải hơi ngạc nhiên.

Vì sao Diệc Hàn lại nói là chị Tố Chân đưa vào? Vì sao không phải là Tiêu Mộng?

Vấn đề này tạm thời bỏ qua, Trần Tư Khải cười, đứng dậy, đi tới ôm lấy Lưu Diệc Hàn.

“Diệc Hàn, cậu vất vả rồi, về là tốt rồi.”

Hai mắt Lưu Diệc Hàn sáng lên: “Không vất cả, không sao! Tôi thật sự đào ra được một vụ to ở bên đó!”

Trần Tư Khải gật đầu, bảo Lưu Diệc Hàn ngồi xuống: “Diệc Hàn, hôm nay cậu về, vốn là nên làm tiệc mừng đón cậu, nhưng hôm nay nhiều việc, tất cả mọi người đều gọi đồ ăn ngoài, để tôi bảo Tiêu Mộng mang một phần vào cho cậu…”

“Tiêu Mộng tan làm rồi, cậu đừng làm phiền nữa.”

“Cái gì?” Trần Tư Khải nhíu chặt mày lại.

“À, vừa rồi khi lên tầng, tôi gặp Tiêu Mộng ở tầng 1, cô ấy nói là cô ấy có việc, tan làm rồi.”

Sắc mặt Trần Tư Khải bỗng trở nên u ám.

Lập tức rút điện thoại ra, gọi cho Tiêu Mộng.

Hồi lâu, bên kia vẫn không nghe máy.

“Chết tiệt! Nhóc con ra ngoài cũng không xin phép tôi!”.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play