“Vậy… Được rồi, Lân.”
Tiêu Mộng bất lực, cô thật sự sợ Kim Lân tiếp tục cầu xin nữa, tai của cô sẽ nổ mất.
“Haha, haha, thật hay, thật dễ nghe, Mộng, sao em gọi tôi là Lân thì không giống với bọn họ chứ? Thật dễ nghe nha.”
Tiêu Mộng bị sự trẻ con của Kim Lân chọc cười: “Vậy sao? Là do anh thần kinh thì có, có gì khác chứ tôi gọi kiểu cách hơn sao?”
“Nghe em gọi, tôi cả thấy… trái tim rung động.” Lời Kim Lân nói lập tức đổi thành lời tình cảm ngọt ngào.
“Mộng… Tôi muốn gặp em..
có được không?” Kim Lân mềm giọng đi, cực kỳ đáng thương.
Tiêu Mộng nghe giọng của Kim Lân, dường như có thể thấy được dáng vẻ anh ta nài nỉ trước mặt cô.
Ôi, thật sự không có cách nào nhẫn tâm với cái người như này.
“Nhưng hôm nay hình như tôi không rảnh, buổi trưa phải ăn đồ ăn gọi ship về công ty…”
Ngoài ban công gió rất to, thổi tóc Tiêu Mộng tung bay, váy cũng bị tốc lên.
Kim Lân ngừng một lát rồi mới chần chừ nói: “Mộng… có phải… em luôn ở công ty của Tư Khải không…”
“Ừ, đúng thế, còn chưa thi đại học xong đã vào làm rồi, thật ra là muốn kiếm chút tiền học phí…”
Ai ngờ, cô và Trần Tư Khải lại xảy ra nhiều chuyện như thế, vậy mà lại còn lên cả giường.
“Vậy, Mộng, tôi trả lương gâp đôi cho em, em tới công ty tôi làm có được không?”
“Á?” (⊙_⊙) Tiêu Mộng cười: “Lân, tôi đi làm thật ra cũng không có ý nghĩa thực tế gì, hết kỳ nghỉ hề tôi phải đến trường rồi, tôi chỉ làm tạm, còn lại mấy ngày thôi, tôi còn đáng để nhảy việc không?”
Hơn nữa, cô cũng không ngốc, cũng không phải không hiểu, Kim Lân dùng lương cao để kéo cô sang, căn bản không phải vì cô có tài cán gì.
Kim Lân dựa vào tường, hít sâu một hơi: “Mộng, trưa nay tôi muốn tới bệnh viện thay thuốc, em có thể đi cùng tôi không?”
Tiêu Mộng nhíu mày.
Cánh tay của Kim Lân bị thương vì cô, thật ra, cô cũng nên đi thăm cái người ân nhân cứu mạnh này.
“Tôi rất muốn đi cùng anh! Thật đấy! Cánh tay anh bị thương nặng như thế đều là vì tôi…”
“Vậy trưa nay tôi tới công ty đón em được không?”
“Anh còn có thể lái xe sao?”
“Haha, không phải là còn có tài xế sao?”
Tiêu Mộng nghĩ một lát, hạ quyết tâm: “Được rồi! Trưa nay tôi đi với anh.”
“Yeah!” Đầu dây bên kia truyền tới tiếng hoan hô vui sướng của Kim Lân.
Ngắt máy, Tiêu Mộng tay chống má, bắt đầu buồn phiền.
“Trời ơi, trưa nay mình có thể ra ngoài sao? Người ta đều ăn đồ ăn nhanh tăng ca, chỉ một mình mình trốn mất sao?”
Hơn nữa… Hơn nữa, sáng nay Trần Tư Khải còn nói với cô, trưa nay phải dập lửa gì đó.
Chết mất, Tiêu Mộng dậm mạnh chân.
“Tiêu Mộng! Mày thật sự trở nên háo sắc rồi! Vậy mà mày còn đầy mong đợi dập lửa gì đó sao? Mày đó, sao có thể mất mặt thế chứ?”
Tiêu Mộng cực kỳ rối rắm quay về chỗ ngồi của mình.
11 rưỡi trưa, công ty ship đồ ăn đã dồn dập đưa bữa trưa tới.
Mở cửa phòng thư ký ra, mùi thơm ngập tràn..