Quả… quả táo này… đã bị cô gặm nham nhở, chỗ này một miếng, chỗ kia một miếng, cực kỳ khó coi!
Tổng giám đốc Trần… vậy mà không chê cô bẩn, cũng cắn một miếng.
“Ừ, cũng ngọt, tôi đang khát, phần còn lại cho tôi ăn đi.”
Trần Tư Khải không để ý Tiêu Mộng ngạc nhiên thành dáng vẻ gì, giành lấy quả táo bị cắn nham nhở trong tay cô, anh ta vui vẻ cắn ăn.
Tiêu Mộng khẽ động bàn tay trống không, cô ngẩng mặt lên, ngẩn ngơ nhìn anh chàng đẹp trai rạng rỡ chói mắt như trăng sao đang tao nhã ăn táo.
Bản thân Trần Tư Khải cũng cảm thấy kỳ lạ gần chết.
Từ nhỏ anh ta đã ưa sạch sẽ, cho dù là bất kỳ thứ gì, chỉ cần người khác động vào, anh ta sẽ buồn nôn, sẽ chê bẩn.
Trước giờ anh ta chưa từng dùng chung thìa, đũa với bất kỳ ai.
Thứ người khác động vào, anh ta chưa từng ăn một miếng.
Khi học tiểu học, Kim Lân ôm nửa quả dưa hấu tới, Kim Lân và Lưu Diệc Hàn, Lôi Bạc ba người cùng dùng thìa xúc dưa hấu ăn.
Chỉ có Trần Tư Khải, anh ta chỉ cầm thìa của mình, không ăn một miếng nào.
Ưa sạch sẽ, không nói rõ là tốt hay xấu, chẳng qua là một loại thói quen của con người mà thôi.
Nhưng không ngờ… Anh ta đã 26 tuổi rồi, vậy mà đột nhiên lại không chê người khác nữa.
Ở bên cạnh Tiêu Mộng, anh ta đã có rất nhiều lần đầu tiên.
Lần đầu tiên hôn phụ nữ, lần đầu tiên nhân nhượng phụ nữ, lần đầu tiên ghen tuông, lần đầu tiên làm đủ các bước dạo đầu cẩn thận… Chẳng qua… Cô nhóc này gặm táo, thật sự là không có đạo đức.
Cô cắn chỗ này một miếng, chỗ kia một miếng, khiến cả quả táo đẹp đẽ bị cắn cho hoàn toàn thay đổi.
Trần Tư Khải ăn táo xong, lấy giấy ướt ra lau tay.
Anh ta cười, cúi người xuống: “Này, lau miệng giúp tôi.”
Đưa giấy ướt tới, đôi mắt thâm sâu nhìn Tiêu Mộng chăm chú.
Tiêu Mộng đỏ mặt, quay mặt đi, ngại ngùng nói: “Không phải anh cũng có tay sao?”
“Tôi muốn em lau cho tôi.”
“Bỏ đi, cái khăn ướt này lau tay rồi, không thể lau miệng. Đừng lau nữa…”
Trần Tư Khải không nói năng gì, xoay mặt cô lại, cúi người xuống, hôn Tiêu Mộng.
Anh ta bá đạo ôm cô vào lòng, vuốt ve theo thói quen.
Nụ hôn, vẫn nồng nhiệt, vẫn điên cuồng như thế.
Lúc đầu Tiêu Mộng còn hơi ngơ ngác, dần dần, cô cũng hiểu cách đáp lại nụ hôn của anh ta.
Cô không đáp lại, anh ta liền hôn tới mức lưỡi cô tê dại, hôn rất sâu.
Nếu cô hơi đáp lại anh ta, anh ta sẽ đột nhiên trở nên dịu dàng, quá trình sẽ chậm lại, dường như đang hưởng thụ sự đáp lại của cô.
Vốn Trần Tư Khải chỉ định khẽ hôn cô một cái rồi rời đi, thế nhưng… Khi ôm lấy thân người mềm mại của Tiêu Mộng… anh ta liền không thể tự khống chế nữa.
Mệt mỏi gì đó, vất vả gì đó, buồn ngủ gì đó, thoáng cái liền tiêu tan hết, thay vào đó là từng đợt sóng nóng bỏng cuồn cuộn nơi bụng dưới, từng đợt từng đợt ập tới.
Hôn cô như này, không đủ.
Hôn cô như kia, vẫn không đủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT