Lam Nhạn nghe mà trợn tròn mắt, nghe xong Tiêu Mộng kể, vậy mà cô ta lại cảm thán thiếu nghĩa khí: “Wow, tế bào vận động của Trần Tư Khải thật tốt nha! Nếu có thể để tớ hưởng thụ một lần, vậy đời này tớ không còn gì hối hận.”
Bốp! Tiêu Mộng tức giận đánh Lam Nhạn.
“Cái đồ vô lương tâm, bạn thân của cậu bị anh ta tàn phá gần chết, vậy mà cậu còn có mặt mũi lên cơn thèm trai với tên kia? Thật kém cỏi!”
Lam Nhạn nuốt nước bọt, nói: “Nói thật đấy, loại đàn ông như Trần Tư Khải, thật sự là quá hoàn hảo. Vừa đẹp trai vừa cao lớn, lại còn biết võ, tính cách lại cường thế…”
“Này này này, bảo cậu khen anh ta sao?”
“Ừ ừ, đúng mà, quá bạo ngược! Quả thật là bạo quân tái thế mà! Tối qua dọa tớ và Mị sợ gần chết, cậu không biết hai người bọn tớ đứng ngoài cửa nhìn mà còn run cả chân. Về sau xe cứu thương tới, tớ còn giúp đưa cậu Kim lên xe, còn đỡ cái tên Lôi khốn nạn kia. Cú đạp kia của Trần Tư Khải thật ác, Lôi xấu xa to cao như thế mà còn bị đá tới mức đi tập tễnh.”
Tiêu Mộng nghe mà không hiểu: “Từ từ đã, Lôi khốn nạn… đó là ai?”
“À, không phải là cái tên bạn thân kia của Kim Lân sao, cái tên họ Lôi đó!”
“Cậu gọi người ta là Lôi khốn nạn? Cậu thật sự kết thù với anh ta rồi sao?
“Đương nhiên rồi! Mặc dù hôm qua có chút thương hại anh ta, nhưng tớ và anh ta tuyệt đối là kẻ thù!”
“Không phải cậu thấy trai đẹp liền mắt sáng như sao sao? Tớ thấy cái tên họ Lôi kia cũng rất đẹp trai mà!”
“Đẹp trai cái quái gì, tớ thấy anh ta không thuận mắt! Dáng vẻ vểnh đuôi lên tận trời, buồn nôn gần chết! Hừ, trước mặt tớ thì ghế gớm lắm, kết quả thế nào, bị đồng chí Tư Khải nhà cậu đạp cho một cước liền tàn phế luôn, haha.”
Tiêu Mộng lau mồ hôi lạnh.